Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 805

"Mấy tiếng gọi anh trai lúc nhỏ cậu ấy gọi thành công cốc hết rồi.
Lâm Thanh Tùng không có tâm tư nói chuyện với cậu ấy nữa, ánh mắt cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh Chu Thắng Nam.
Chỉ thấy Chu Thắng Nam và thầy Trương đã ăn xong thức ăn, sau đó đứng dậy rời đi. Hai người nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí Chu Thắng Nam bình thường nghiêm túc vậy mà lúc này trên mặt cũng mang theo nụ cười lịch sự, làm cho Lâm Thanh Tùng nhìn đến ngứa cả răng.
"Có gì hay mà cười, không phải chỉ là xem mắt thôi sao, người gả không được thật chẳng nên thân gì."
"Sao lại gả không được, em thấy thầy Trương vừa ý đồng chí nữ đó lắm mà. Mà hơn nữa đồng chí nữ đó vừa nhìn đã thấy rất ưu tú. Chưa kết hôn chắc chắn là vì tiêu chuẩn quá cao." Tiểu Mãn nói chắc như đinh đóng cột.
Cô ấy lại cười nói tiếp: "Em thấy họ nói chuyện hợp lắm, có lẽ là thầy Trương có khả năng sẽ kết hôn đấy. Thầy Trương đã lớn tuổi, cũng nên tìm đối tượng kết hôn rồi."
"Bốp…" Lâm Thanh Tùng đột nhiên đập bàn, Tiểu Mãn giật mình.
Lâm Thanh Tùng hừ một tiếng, nói với Vân Lỗi: "Cậu ăn cơm với Tiểu Mãn đi, bây giờ tôi phải đi rồi."
Đợi Lâm Thanh Tùng đi khỏi, Tiểu Mãn mới che ngực, căng thẳng hỏi Vân Lỗi: "Anh Tùng làm gì vậy, cứ kì kì. Trước kia còn rất bình thường mà." Lúc cô ấy vừa đến thủ đô, anh Tùng điềm đạm biết bao.
Vân Lỗi vừa cười vừa cắn một miếng bánh sủi cảo: "Có mùa xuân thôi." Một cây vạn tuế già, cuối cùng cũng nở hoa rồi.
Lâm Thanh Tùng không đuổi theo Chu Thắng Nam và thầy Trương, chỉ có thể ảo não trở về sở nghiên cứu.
Về ký túc xá, cậu ta nằm lên giường, tai thì lắng nghe tiếng động bên ngoài. Nghe cả buổi trời cũng không thấy có người đến tìm cậu ta. Cậu ta không ngồi yên được nữa, lồm cồm bò dậy đi đến trước cửa phòng Chu Thắng Nam.
Gõ nhẹ mấy cái, bên trong truyền đến giọng nói của Chu Thắng Nam: "Ai đấy."
Lâm Thanh Tùng giả giọng: "Cô Chu, em có câu hỏi muốn nhờ cô giảng giúp em."
Bên trong yên lặng một lúc, mới nghe tiếng bước chân đi đến, Lâm Thanh Tùng đứng thẳng lên, đối phương cũng vừa mở cửa.
Đợi cửa mở, Lâm Thanh Tùng chen qua khe cửa bước vào, cũng không cho Chu Thắng Nam cơ hội từ chối.
Thấy cậu ta đến, Chu Thắng Nam nhướng mày: "Giáo sư Lâm à, có việc gì sao?"
Lâm Thanh Tùng thấy cô ấy mặt mày hớn hở, trong lòng rất khó chịu. Nếu người phụ nữ này không trêu chọc cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng người phụ nữ này cứ chủ động khiêu khích cậu ta, còn hôn cậu ta. To gan ghê gớm, trước kia cậu ta trêu chọc biết bao nhiêu cô gái, nhưng ngay cả tay người ta cũng chưa nắm, thế mà bây giờ lại bị một người phụ nữ cưỡng hôn.
Mà người phụ nữ này còn không có lương tâm hơn cả cậu ta, hôn rồi thì làm như không có chuyện gì xảy ra vậy, cũng không giải thích gì, còn chạy đi xem mắt.
"Giáo sư Chu, chuyện mà cô làm với tôi hồi trước là giở trò lưu manh đấy cô biết không!"
"Ồ, tôi từng nghe nói, hình như trước kia tội lưu manh rất nghiêm trọng thì phải." Chu Thắng Nam nghiêm túc nói.
Lâm Thanh Tùng tức giận nói: "Không phải lúc trước, bây giờ cũng như vậy đấy, giở trò lưu manh là hành vi cực kỳ tệ, cô biết không hả. Nếu cô ở quá khứ là cô phải chịu trách nhiệm rồi đó."
"Anh nói quá khứ là xã hội cũ sao, tôi nghe nói lúc đó nếu chạm vào cánh tay còn phải cắt bỏ đi cánh tay đấy." Chu Thắng Nam nghiêm túc nhìn cậu ta rồi nói: "Anh là muốn cắt môi đi, hay là khâu nó lại?"
"Cô là đồng chí nữ mà sao lại nhẫn tâm như vậy chứ." Lâm Thanh Tùng bị giọng điệu của cô ấy làm cho sợ ngây người. Không thể nghĩ đến hướng tốt hơn sao, sao lại phải nghĩ đến cắt miệng chứ? Sao lại không cắt miệng của cô ấy, rõ ràng là cô ấy cưỡng hôn mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận