Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 621

Kẻ có tiền mà, con trai nhà ai nuôi thế, đáng yêu làm sao.
Hứa Nam Nam gửi một cái mặt cười qua. Lúc này mới đăng xuất.
Buổi tối khi ăn cơm, trên mặt Hứa Nam Nam vẫn tràn đầy vẻ vui mừng. Bà Vu còn hỏi: "Sao hôm nay lại vui vẻ thế này?"
"Không có gì ạ." Hứa Nam Nam cười tủm tỉm ăn cơm.
Ông Vu thở dài: "Khi nào Tiểu Lâm về nhỉ, hai ngày qua không ai đánh cờ với ông, ông khó chịu cả người."
Nghe ông Vu nói thế, bà Vu bực bội nói: "Đừng suốt ngày chỉ biết nghĩ đến đánh cờ, Tiểu Lâm là người trẻ tuổi, có khát vọng của riêng mình. Nào giống như ông vậy, ngày nào cũng rảnh rỗi ở nhà. Chẳng phải ông có bạn già ở phía xưởng à, sao không chơi với bọn họ?"
Trước kia Vu Đông Lai là phó quản lý xưởng trong xưởng, thân thiết với những cán bộ, trước đây khi không có việc cũng sẽ tụ năm tụ ba đánh cờ tán gẫu chung với nhau.
"Ôi bây giờ tìm bọn họ cũng khó, cả ngày bận tối tăm mặt mũi, bảo là dạo này xưởng bận học tập, còn nói tôi đến nghe giảng bài chung. Bà nói xem tuổi tôi đã cao rồi, còn học cái gì chứ?"
Hứa Nam Nam nghe thế, hỏi: "Ông nội, có phải học về vấn đề tư tưởng chính trị không?"
"Hình như thế, bảo là phía bên tỉnh lỵ gửi văn kiện xuống." Ông Vu cũng không biết rõ lắm, bây giờ ông không còn quan tâm mấy đến chuyện trong xưởng nữa. Thế hệ nào lo thế hệ ấy, nếu ông cứ thường xuyên chạy vào xưởng, phỏng chừng các lãnh đạo xưởng sẽ bực bội trong lòng. Ông cũng vui khi được yên tĩnh, chẳng để tâm đến những chuyện vớ vẩn kia.
"Gần đây bọn em cũng đang học." Tiểu Mãn đột nhiên nói: "Bọn em học chương trình học được thiết kế riêng, thầy Chu của bọn em còn nói bọn em còn nhỏ tuổi, nên học thêm chương trình học về văn hoá. Còn từng tranh luận với giáo viên khác trong trường vì chuyện này."
Trong lòng Hứa Nam Nam giật thót lên, dặn dò: "Tiểu Mãn, em đừng xen vào chuyện như thế, biết chưa?"
Tiểu Mãn gật đầu, cô bé nào dám xen vào. Nhưng lại có vài bạn học nói thầy Chu làm không đúng.
Bà Vu ở nhà suốt ngày, ít tiếp xúc với người khác nhất, bây giờ nghe người trong nhà bàn những chuyện này, bèn nói: "Đừng quan tâm bên ngoài thế nào, nhà mình tự đóng cửa sinh hoạt. Ai cũng bình an là được."
Hứa Nam Nam và Tiểu Mãn đều ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Khi ngủ, Hứa Nam Nam bàn với Tiểu Mãn rằng đợi cô bé học xong học kỳ này sẽ đến xưởng dệt làm việc.
Tiểu Mãn kinh ngạc nhìn cô, do dự nói: "Chị… Em còn muốn học trung học cơ sở. Em học xong học kỳ này là có thể lên trung học cơ sở rồi." Cô bé không hy vọng xa vời được học trường trung học phổ thông trung chuyên, càng không dám hy vọng xa vời được vào đại học. Cô bé chỉ muốn được tốt nghiệp trung học cơ sở.
Cô bé thích học tập, thích đọc sách. Thành tích của bạn cùng lớp không tốt bằng cô bé. Giáo viên cũng nói cô bé là mầm non học hành tốt. Còn bảo cô bé giống chị của mình, cả hai đều thông minh, sau này sẽ có triển vọng. Nhưng cô bé biết chị sắp kết hôn, sau này gia đình phải dựa dẫm vào ông bà. Do đó cô bé không thể học lên cao mãi. Nên bắt đầu làm việc sớm một chút để có thể gánh vác gia đình, cũng có thể chăm sóc ông bà.
Hứa Nam Nam nghe cô bé bảo muốn đi học, trong lòng cũng không biết làm sao. Cô biết thành tích của Tiểu Mãn, nếu sống ở thời đại thích hợp, chắc chắn học đại học không phải là vấn đề. Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp. Cô không mong đến lúc đó Tiểu Mãn trở thành một trong số những người gây rối. Hơn nữa sau này đến lúc có phong trào lên núi xuống nông thôn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người trẻ tuổi vào xưởng, khi ấy Tiểu Mãn sẽ rất khó được vào làm. Cô không mong sau này Tiểu Mãn trở thành một thành viên trong số những người theo phong trào lên núi xuống nông thôn đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận