Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 245

Cho nên Hứa Mai Tử vẫn luôn cảm thấy mình cũng coi như là may mắn, dầu gì mình có thể ngủ chung giường với Hứa Hồng, không phải ngủ cùng giường với người già.
Nhưng Hứa Nam Nam lại một mình ở trong căn nhà hai gian. Cô mang theo đứa bé là nhỏ Tư, chị em hai người sống trong căn nhà như thế thì có thể được một người ngủ một phòng.
Hứa Mai Tử hốt hoảng ăn xong bữa cơm, cũng không nghe thấy Ngô Kiếm nói gì, trong đầu chỉ bị những suy nghĩ đó lấp kín.
Buổi chiều lúc đi làm, bởi vì tâm thần chị ta hốt hoảng thế nên bị thầy dạy mắng mấy trận, mắng chị không còn mặt mũi.
Ở bên này, Hứa Nam Nam không còn đặt chuyện này ở trong lòng nữa, dù sao ủy ban mỏ không nói gì, vậy người khác còn có thể nói gì nữa chứ?
Ngô Kiếm dường như còn muốn tìm quản lý mỏ để nói về việc này, mắt cứ luôn dán lên phòng làm việc của quản lý mỏ. Đáng tiếc là hôm nay quản lý mỏ Cao không đến làm việc. Mấy phó quản lý khác cũng không ở đây.
Anh ta chỉ có thể tức giận nhìn Hứa Nam Nam, cảm thấy mình sớm muộn gì cũng có một ngày có thể thanh trừng cục khối u ác tính này của xã hội chủ nghĩa. Đuổi cô ra khỏi hàng ngũ giai cấp công nhân vĩ đại.
Đối với sự cố chấp của Ngô Kiếm, Hứa Nam Nam cũng chỉ tỏ ý tốt nhất là không nhìn thấy.
Sau khi tan tầm, Hứa Nam Nam định đi đón Hứa Tiểu Mãn cùng đến nhà ăn ăn cơm. Tuy bây giờ có nhà rồi, nhưng lương thực của cô vẫn còn đang ở hầm mỏ, tạm thời vẫn phải ăn cơm ở mỏ.
Ngô Tinh cầm bát cơm, đang trên đường định đến nhà ăn ăn cơm. Nhìn thấy Hứa Nam Nam, cô ta vội vàng rảo bước đi tới: "Nam Nam, tớ thật sự không cố ý về chuyện Tương Lệ Lệ. Tớ không biết cô ta sẽ làm ầm lên như thế."
Trông cô ta vẫn đang tỏ vẻ nhát gan, mặt còn tỏ ra vài phần áy náy chân thành, khiến Hứa Nam Nam nhìn mà thấy có hơi phản cảm.
Không trách mình mù mắt, chỉ trách người ta nhập vai quá sâu, diễn vai người thành thật quá nhập tâm.
Hứa Nam Nam vô cảm nói: "Tôi chỉ hỏi cô một chuyện, lần trước lúc tôi thi có phải cô làm hỏng cây bút của tôi không."
Lúc này cô cũng hiểu ra được, trước kia nghi ngờ Tương Lệ Lệ, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Ngô Tinh, phát hiện càng có khả năng là Ngô Tinh hơn.
Não của Tương Lệ Lệ thực sự không làm được loại chuyện có đầu óc như này.
Ngô Tinh sửng sốt một lúc: "Bút gì, tớ không biết."
"Cô không biết cũng được, dù sao tôi cũng không ở ký túc xá nữa, sau này chúng ta cũng không gặp nhau nữa." Hứa Nam Nam cũng lười giằng co với cô ta, dù sao có giằng co cũng không có ý nghĩa gì. Người ta không thừa nhận thì cô có có thể làm gì được?
Nhìn thấy Hứa Nam Nam như vậy, hai mắt Ngô Tinh đỏ lên: "Hứa Nam Nam, sao cậu lại như thế này? Dời ra ngoài thì không còn nhớ về ký túc xá nữa vậy. Tớ biết cậu hận tớ, nhưng chuyện nhà cửa cũng xác thật có vấn đề. Một mình cậu ở căn nhà to như thế…"
"Cản trở chuyện của cô à?" Hứa Nam Nam nói.
Ngô Tinh sửng sốt: "Hả?"
"Tôi nói là tôi sống trong một căn nhà lớn, cản trở việc của cô không? Là ngứa mắt của cô nhỉ. Ngô Tinh, trước kia tôi thấy cô rất đáng thương, còn thấy cô có chút giống tính tình của Tiểu Mãn em gái tôi, bây giờ nghĩ lại thật đúng là sỉ nhục em gái tôi, ít nhất trái tim em gái tôi lương thiện, sẽ không giở trò sau lưng người ta."
Ngô Tinh nghe xong, sắc mặt tái xanh, môi run rẩy đóng mở vì kích động.
Hứa Nam Nam không quan tâm đến cô ta, người thế này là con chuột dưới cống, thấy không được ánh sáng. Qua lại với người như vậy chỉ khiến cô cảm thấy buồn nôn. Còn không bằng kiểu người vớ vẩn toạc móng heo không có đầu óc như Tương Lệ Lệ.
Bước ra khỏi khu mỏ, Tiểu Mãn đã đứng ở trong phòng người gác cổng làm bài tập, cũng thấy Vệ Quốc Binh ở trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận