Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 124

“Ông thấy trước đây Tiểu Mãn cũng từng viết chữ, còn biết toán, có chút nền móng, trước đây học kiểu gì?”
“Cháu dạy.”
Hạ Thu Sinh hơi bất ngờ, mặc dù ông ấy không hay qua lại với người khác, nhưng cũng biết tình cảnh của cô, vậy mà Hứa Nam Nam còn có chút kiến thức.
Liên quan tới chuyện này, Hứa Nam Nam đã chuẩn bị lý do từ trước: “Trước đây cháu từng sống ở thành phố, cũng đi học một năm, biết mấy chữ, toán học cũng sẽ mấy chỗ. Có lúc rảnh rỗi, cháu sẽ lén lút chạy đến tiểu học trong thôn nghe lén, ít nhiều cũng học được một chút.”
Nghe cô nói vậy, Hạ Thu Sinh càng kinh ngạc. Quan sát Hứa Nam Nam từ trên xuống dưới, cảm thấy đây là một viên ngọc. Hạ Thu Sinh dạy học nhiều năm, bản thân cũng là người học giỏi. Nhưng ông ấy luôn cho rằng về mặt học tập, thiên phú không phải điều quan trọng nhất. Ngược lại ở trong hoàn cảnh khó khăn như Hứa Nam Nam mà vẫn giữ một phần khát khao về kiến thức cùng với nghị lực vượt khó là hiếm có nhất, cũng là quan trọng nhất.
“Cô bé, cháu thật sự mạnh mẽ hơn ông.” Hạ Thu Sinh cười khổ nói. Tiếc cho ông ấy là một giáo sư đại học, đi học cả đời, cuối cùng giác ngộ và nghị lực còn không bằng một đứa bé.
“Thế này đi, sau này ông dạy cháu và Tiểu Mãn học. Bây giờ học tập không nhất định phải đến trường, thi đại học cũng không nhất định phải học cấp ba mới thi được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của mọi việc là cháu phải có thực học thực tài. Trước đây ông làm giáo sư đại học, vẫn có thể dạy cháu và Tiểu Mãn.”
Vốn dĩ Hạ Thu Sinh không muốn dạy hai đứa bé học, trong mắt ông ấy hoàn cảnh của hai đứa bé hơi giống mình, đều lún sâu vào vũng bùn, giãy giụa cũng không thoát được.
Nhưng nghị lực và quyết tâm chống lại số phận của hai đứa bé, khiến ông ấy đã thức tỉnh dần dần từ trong tuyệt vọng. Ông ấy nghĩ, ông ấy có thể cố hết sức làm gì đó cho hai đứa bé. Ví dụ như để họ rời khỏi cái thôn hẻo lánh lạc hậu này, đi sống ở nơi tốt hơn. Hai đứa bé này cố gắng như vậy, thế nào đi nữa cũng sẽ không sống khổ sở như bây giờ. Nhưng bây giờ Hứa Nam Nam khiến ông kinh ngạc lần nữa, cho nên ông ấy lại muốn làm thêm gì đó.
Thấy Hứa Nam Nam do dự không lên tiếng, ông ấy thở dài bất đắc dĩ.
Đương nhiên ông ấy biết cô bé này đang băn khoăn điều gì, đây là hoàn cảnh lớn, có thể hiểu được nên cũng không tức giận. Huống chi dưới tình huống khó khăn mà cô bé này vẫn lén giúp ông ấy, cũng đã rất đáng quý.
“Ông dạy học có phương pháp riêng, không cần nhiều thời gian, lúc ăn cơm trưa thì có thể học, cũng không cần dạy suốt. Ông sẽ nói cách học với cháu để cháu tự học, không biết thì có thể hỏi ông. Chuyện này cũng không được nói với người ngoài, sau này còn phải nói là cháu đến trường nghe giảng.”
Hứa Nam Nam nghe ông ấy nói vậy, cũng thấy hơi ngượng ngùng. Đúng là cô sợ người ta biết, đặc biệt sau khi trải qua đại hội xét xử công khai của bà Hứa, cô càng sợ hơn.
Có vài việc không còn là chuyện nghe người ta kể nữa, mà là chuyện thật sự xảy ra trước mắt mình. Nếu như là một mình cô, có lẽ cô sẽ to gan hơn, nhưng sau lưng cô còn có Tiểu Mãn.
“Ông Hạ, là cháu hẹp hòi rồi.” Hứa Nam Nam đỏ mặt nói.
Hạ Thu Sinh mỉm cười thoải mái: “Có gì đâu, cháu như vậy cũng rất tốt, cháu còn nhỏ, lại dẫn theo Tiểu Mãn thì nên cẩn thận. Sau này rời khỏi đây, cũng phải giữ nguyên.”
Nói xong lại cười nhìn Hứa Nam Nam: “Làm sao, còn dám học với ông không?”
“Vâng vâng vâng.” Hứa Nam Nam gật đầu liên tục, một giáo sư đại học bằng lòng dạy cô và Tiểu Mãn, sao cô có thể không vui. Bản thân cô có thể không cần học, nhưng còn có Tiểu Mãn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận