Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 191

Tống Quế Hoa giận không có chỗ trút ra, đi tới nhéo lỗ tai: "Ai bảo các con ra ngoài khoe khoang, bây giờ hối hận rồi chứ hả. Xem đi, đợi lát nữa nhà người ta còn muốn tới đây làm ầm nữa đấy, năm mới mà các con không thể để mẹ yên ổn chút hả."
"Thím Hoa Quế, không phải là lỗi của Mộc Đầu và Thạch Đầu, là do Hứa Lỗi và Hứa Long nhà ông Hứa gây chuyện trước." Bạn bè của hai cậu bé vội vã lên tiếng bênh vực.
"Đúng vậy ạ, cũng đâu phải là bọn con đánh trước." Thạch Đầu hét lên.
Mộc Đầu cũng nói: "Mẹ ơi, chúng ta không thể để người ta đổ phân lên đầu mình được, chúng ta còn phải nhịn ư, cha từng nói rồi, lúc nên ra tay thì phải ra tay."
"Đánh lộn mà còn nói lý." Tống Quế Hoa bị chọc tức tới mức bật cười.
Ai cũng không vui khi con nhà mình trở thành nhóc lưu manh thích đánh nhau cả.
Hứa Nam Nam cũng cảm thấy chuyện này không phải lỗi của hai đứa nhỏ, cô bước tới nói: "Thím, Tiểu Mãn cũng có nói rồi, là hai đứa kia đánh trước. Mộc Đầu và Thạch Đầu là phòng vệ chính đáng, không sao đâu mà."
Tống Quế Hoa buông hai lỗ tai ra, thở dài: "Chúng ta biết chuyện này là như thế, nhưng nhà sau chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua. Dù sao mặt đứa nhóc đó có vết thương. Bây giờ tết nhất rồi, thím chỉ muốn ăn tốt yên ổn thôi."
Hứa Nam Nam biết Tống Quế Hoa lo lắng người nhà ông Hứa sẽ tới gây chuyện. Cô cũng biết sức chiến đấu của bà Hứa, bình thường dù là lúc không có lý cũng làm ầm lên, giờ có lý còn không phải giẫm lên mặt luôn sao.
Nhìn cặp sách trên tay hai đứa nhỏ, cô nhướng mày: "Thím, cặp sách này đắt lắm, cháu còn phải nhờ người mua ở nơi khác đấy ạ, đồ này thị trấn không mua được. Thím nói bây giờ đã bị làm hỏng rồi, làm sao đây? Làm hỏng đồ không phải đền sao?"
Cô nhìn Tống Quế Hoa đầy ẩn ý.
Tống Quế Hoa sửng sốt, nhìn về phía cặp sách hai đứa trẻ đang ôm trên tay.
Hai đứa trẻ lập tức ôm chặt hơn, lo sợ nó bị nhắm tới, cho dù có bẩn thì chúng cũng đẹp hơn, thời thượng hơn của những đứa trẻ khác ở trong thôn.
Tống Quế Hoa nhìn một lúc, thu hồi tầm mắt: "Đương nhiên phải đền, làm hỏng đồ thế thể nào cũng không nói lại được, chắc chắn phải đền."
"Đi, chúng ta đến nhà ông Hứa thôi. Nam Nam, cháu và Tiểu Mãn đừng sang, tránh cho đến lúc đó bọn họ kéo cả bọn cháu vào."
Tống Quế Hoa đi cãi vã, đương nhiên sẽ không đi một mình, ngoài mang theo con mình thì cô ấy còn tìm bà Trần, mẹ chồng mình, còn gọi cả chồng Hứa Quý mình theo. Cả nhà đi thẳng đến nhà sau.
Tại nhà ông Hứa ở phía sau, bà Hứa vừa nhìn thấy hai đứa cháu trai mình khắp người dơ bẩn chạy về nhà, mặt mũi sưng bầm dập, thế là bà ta lập tức sốt ruột hét lên cháu cưng.
Nghe hai cậu bé nói là bị hai đứa con nhà Tống Quế Hoa đánh, cũng không màng cháu nhà mình lớn hơn thằng nhóc nhà người ta, trực tiếp cầm chống gậy đi tìm người ta tính sổ.
Vừa bước đến cổng sân, đã nghe thấy tiếng mắng chửi của bà Trần.
"Thứ bà già bà, bà còn mắng nhà chúng tôi à, cháu nhà bà đánh cháu nhà tôi thành cái gì đây này, bà không nhìn thấy hả." Bà Hứa tức giận đến mức run rẩy cả người.
Bà Trần xì một tiếng: "Bà còn có mặt mũi để nói à, cháu bà to lớn thế này, cháu tôi có thể đánh lại bọn nó à? Tôi lại muốn hỏi đấy, hai thằng nhóc đó giống ai mà nhìn không được người ta có đồ tốt, thích cái là ra tay cướp giật thế, thế này có khác gì thổ phỉ sống ở núi trước kia không chứ. Cháu bọn tôi mới đeo cặp sách ra ngoài đi một vòng thôi mà khi về bị người ta xé thành thế này đây." Bà ấy nói xong thì lấy chiếc cặp sách bẩn thỉu ra cho mọi người nhìn.
"Đây là cặp sách Nam Nam mang trong thành phố về. Nghe nói là nhờ người mua ở thành phố lớn, thị trấn của chúng ta cũng không mua được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận