Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 473

Hứa Hồng trợn đôi mắt to của mình, cắn môi, tức giận nói: "Anh Tùng, người khác ai cũng biết là gần đây em và anh có qua lại thân thiết với nhau, nếu như… Nếu như em nói với người khác, em và anh có gì đó, anh nói sẽ thế nào đây?"
"Cô, đang uy hiếp tôi?" Khuôn mặt Lâm Thanh Tùng tối sầm lại.
Hứa Hồng cắn môi không nói gì thêm. Cách này là Hứa Mai Tử nói với chị ta. Hứa Mai Tử nói, Ngô Kiếm chính vì thế mà bị Hứa Mai Tử tóm gọn. Hiện giờ rất nghe lời chị ta, Mai Tử nói gì, Ngô Kiếm đều nghe hết. Mai Tử còn nói, nếu như không được thì chị ta phải nhẫn tâm chút, mình không phải là cô gái nữa, còn không phải chị ta nói gì là thế sao.
Chị ta cũng không muốn làm như thế này nhưng chị ta không còn thời gian nữa. Bác dâu có nói đến chuyện này với bà Lý nhưng bà ấy làm sao cũng không chịu. Bà ấy nói rằng nhà thủ trưởng người ta sẽ không đồng ý đâu. Còn nói rằng vợ thủ trưởng ấy hiện giờ đã tức giận một mình quay về thủ đô rồi, bản thân bọn họ cũng không biết phải làm thế nào. Chị ta biết, chỉ mỗi dựa vào bác dâu và bà cụ họ Lý thì không thể nào được. Chị ta phải tự mình ra tay thôi.
Hiện giờ có cơ hội tiếp xúc với anh Tùng rồi, để cho người khác biết được chị ta và anh Tùng qua lại với nhau, dùng thêm một vài mánh khóe nữa, không chừng sẽ có tác dụng. Cũng có thể là anh Tùng sẽ thay đổi giống như là Ngô Kiếm.
Lâm Thanh Tùng nheo mắt nhìn chị ta, thật sự không hiểu được cô gái này trong đầu nhét cái gì nữa. Những lời vô liêm sỉ như vậy mà cũng có thể nói ra được, cũng không biết là học được từ đâu. Hơn nữa chị ta và tên nhóc Lưu Hồng Quân qua lại với nhau lâu như vậy rồi, còn không biết là có làm gì rồi nữa không.
Còn ở đây uy hiếp cậu ta?
Lâm Thanh Tùng đời này chưa từng bị ai uy hiếp. Huống hồ là dùng cách bẩn thỉu như này để uy hiếp cậu ta.
Trầm mặc một chút, cậu ta cười: "Hôm nay tôi còn có chút chuyện, không có thời gian nói chuyện với cô. Cô cứ vào trong với ông bà trước đi, ngày mai chúng ta ra ngoại thành đi dạo, thế nào? Hai giờ chiều."
Nghe thấy câu nói này của Lâm Thanh Tùng, đôi mắt Hứa Hồng sáng lên: "Chỉ, chỉ có hai chúng ta?" Tim chị ta bắt đầu đập nhanh dần lên.
Như vậy là đã thành công rồi sao?
"Ừm." Lâm Thanh Tùng cười. "Cô đi trước đi, có điều chuyện này trước hết đừng nói với ai cả, tôi không thích bị người lớn hỏi chuyện."
Hứa Hồng hiểu rõ, vừa mới bắt đầu, dù sao thì cũng nên kín tiếng một chút.
Chị ta ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi."
Rồi mới bước đi một cách quyến luyến.
Lúc Lâm Thanh Bách quay trở về, nhìn thấy dáng vẻ không nỡ rời xa nhau của em trai anh và Hứa Hồng. Anh nhướng mày một cách nghiền ngẫm, bước tới mở cửa.
Vừa vào phòng, anh nói: "Sao thế, đã xác định rồi sao?"
"Em không bị mù, người kiểu vậy tặng không cho em, em cũng không thèm." Lâm Thanh Tùng cởi giày, cầm chiếc quạt hương bồ lên quạt: "Em không thích bị ruồi bọ nhòm ngó. y dà, anh nói xem nếu như em trông như anh là được rồi, con gái nhà người ta chẳng ai thèm nhòm ngó anh."
Lâm Thanh Bách cũng không tức giận, người khác không thích anh cũng không sao, chỉ cần Nam Nam thích dáng vẻ của anh là được.
Nhìn thấy dáng vẻ xuân sắc dạt dào của anh mình, Lâm Thanh Tùng bĩu môi: "Anh, chiều mai, anh cho người ra bên ngoại thành đi tuần đi, bộ vũ trang của bọn anh dạo gần đây cũng quá nhàn rỗi rồi đấy. Không chịu quản chuyện gì hết."
Lâm Thanh Bách nhìn cậu ta.
"Anh, cứ coi như là giúp em một tay đi, đi tuần. Tầm ba giờ hơn hẵng đi tuần." Lâm Thanh Tùng nằm trên giường, vừa vẩy quạt, vừa nhắm mắt nói. Mọi chuyện giải quyết xong thì ông và bà cũng nên quay về thôi. Nếu không thì đến lúc đó mẹ cậu ta sẽ thật sự làm loạn khó chịu với ông bà mất.
Ôi chao, thật sự là quá vất vả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận