Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 550

"Cha cậu còn có thể nói ra những lời hào phóng như vậy à?" Vẻ mặt Chu Vân Sơn không hề tin. Sau đó khẽ dựa vào ghế sofa: "Mà thôi, đây là chuyện của thế hệ trước, tôi cũng không nói với bọn trẻ các cậu. Tiểu Lâm, tôi không biết cha cậu thấy thế nào đối với mối quan hệ giữa Nam Nam và gia đình chúng tôi. Nhưng tôi đã tỏ rõ thái độ, mối quan hệ của Nam Nam với gia đình các cậu sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa gia đình chúng tôi với Nam Nam. Chu Vân Sơn tôi không phải là người nhỏ mọn sẽ làm khó cô gái nhỏ vì ân oán cá nhân của mình, cậu nói có đúng không?"
Đây là đặt Lâm Trường Chinh vào tình thế bất đắc dĩ, nếu Lâm Trường Chinh ghét bỏ thì ông chính là người hẹp hòi.
Ông ấy cố ý nói cho Lâm Thanh Bách nghe, cũng muốn Lâm Thanh Bách trở về nói cho Lâm Trường Chinh nghe.
Nào biết Lâm Thanh Bách thoải mái nói: "Cha cháu cũng tùy theo ý nghĩ của người trẻ tuổi chúng cháu, không can thiệp những chuyện này đâu ạ."
"Tốt, về vấn đề này Lâm Trường Chinh đúng là hiếm khi hào phóng được một lần. Vậy hôm nay trước mặt cậu tôi sẽ đảm nhận vị trí là bậc bề trên một lần. Nam Nam gọi tôi một tiếng bác, chuyện sau này của con bé tôi cũng sẽ quan tâm. Lão Chu tôi là người bao che khuyết điểm, không ai có thể bắt nạt người bên cạnh tôi. Tiểu Lâm, tôi thấy cậu cũng là một đứa trẻ rất tốt, cậu và Nam Nam yêu nhau, tôi rất ủng hộ. Mong rằng cậu cũng là người bao che khuyết điểm, che chở Nam Nam."
"Bác yên tâm, bất kể cô ấy là hậu bối của ai, trong lòng cháu cũng vẫn như vậy, cháu luôn sẽ che chở cho cô ấy." Vẻ mặt Lâm Thanh Bách thản nhiên nói.
Lúc này Chu Vân Sơn mới bắt đầu nhìn thẳng vào anh, mắt cười nheo lại, làm người khác không nhìn rõ được vẻ mặt của ông ấy: "Khá lắm, có trách nhiệm."
Ông ấy lại nhìn Hứa Nam Nam: "Nam Nam, cô của cháu đang ở trong bếp, cháu đi xem làm thế nào rồi."
Đây là muốn đẩy cô đi.
Hứa Nam Nam thấy Lâm Thanh Bách có vẻ như có thể đối phó được, bèn rời khỏi phòng khách.
Trong nhà Trương Văn Tú có lính cần vụ. Khu tập thể quân đội cũng có nhà ăn lớn, bình thường cũng có thể mua cơm ở đó. Nhưng Trương Văn Tú vẫn kiên trì nấu ăn cho Chu Vân Sơn. Theo lời giải thích của bà ấy, trước đây muốn nấu cơm mà không có cơ hội, bây giờ có cơ hội thì phải trân trọng nó.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam vào bếp, bà ấy cười nói: "Ông Chu không nói gì hù dọa con cả nhà họ Lâm chứ."
"Không ạ, bác Chu rất tốt ạ." Cô cũng nhìn ra được ông ấy chỉ phô trương thanh thế thôi.
Trương Văn Tú nói: "Ông ấy là người như vậy, nói lớn nhưng tâm không xấu."
Hứa Nam Nam giúp rửa rau, nói: "Nhưng có vẻ bác Chu thật sự có ân oán rất lớn với chú Lâm."
"Đều là chuyện quá khứ. Nếu đến thì trước đây mối quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng bởi vì bất đồng tư tưởng nên dẫn đến mâu thuẫn. Qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ nhắc tới ngoài miệng chứ trong lòng đã gần như buông xuống. Không có bậc thang mà thôi."
Hứa Nam Nam nhớ đến lời mà Lâm Trường Chinh đã cố ý nói với cô ngày hôm qua, cộng thêm việc hôm nay Chu Vân Sơn gọi Lâm Thanh Bách đến cửa, có lẽ thật sự có phần có ý như vậy.
Chuyện Lâm Thanh Bách và Hứa Nam Nam bước vào cửa nhà họ Chu không giấu giếm được trong khu tập thể. Rất nhanh nhà họ Tôn đã biết được tin tức.
Tôn Bá cũng vừa từ bên ngoài trở về, nghe xong tin tức thì sắc mặt lộ vẻ phức tạp.
Bà Tôn pha trà cho ông ta rồi đổ nước nóng ngâm chân: "Chu Vân Sơn và Lâm Trường Chinh muốn hòa giải sao?"
"Hòa giải thì hòa giải, không liên quan gì đến nhà họ Tôn của chúng ta." Tôn Bá lạnh lùng nói.
Bà Tôn nói: "Lâm Trường Chinh thế không phải là qua cầu rút ván sao, lúc trước xảy ra chuyện, là ông bảo vệ ông ta. ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận