Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 343

Tiểu Trương nói: "Thế liệu lần này em không bỏ phiếu cho cô ta, cô ta sẽ không đâm sau lưng em nữa chứ."
"Ai biết được ạ, dù sao em cũng sẽ không bỏ phiếu cho cô ta đâu, em đã tìm được người em muốn bỏ phiếu rồi." Vẻ mặt Hứa Nam Nam tỏ ra không sao cả.
"Em nghĩ xong muốn bầu cho ai rồi à?"
"Nghe chú Vệ nói nhà ông Lưu ở hầm mỏ rất khó khăn, em đến đó xem thử có nên bầu cho ông ấy hay không ạ."
"Chị cũng định bầu cho ông ấy đấy. Nợ ân tình thật sự là không gánh nổi, vẫn là nên bầu cho những người thật sự cần đi." Chị Liễu cũng thấy ưu sầu trong lòng.
Hai người đang nói chuyện thì cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa. Vừa nhìn, là Ngô Tinh tới.
"Lại tới rồi." Chị Liễu lẩm bẩm một tiếng mất kiên nhẫn. Chị ấy thật sự là không thích nổi loại con gái mặt ngoài thành thật, bên trong thì lòng dạ đen tối như này.
Hứa Nam Nam bình tĩnh nhìn Ngô Tinh.
Ngô Tinh nhìn thấy cô, lại giống như nhìn thấy quỷ. Sợ tới mức lùi lại một bước: "Nam, Nam Nam, sao cậu lại tới đây?"
Hứa Nam Nam cười nói: "Hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, tại sao tôi lại không thể tới đây? Câu hỏi này của cô thật là kỳ lạ."
"Không phải, hôm qua…"
Hứa Nam Nam nhíu mày: "Hôm qua cái gì?"
"Hôm qua… Nam Nam, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?" Ánh mắt Ngô Tinh nhìn chằm chằm vào cô.
"Thật sự phiền chết đi mất." Hứa Nam Nam oán giận đứng lên, đứng dậy đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Ngô Tinh nhìn Hứa Nam Nam, đánh giá cô từ trên xuống dưới, tựa như muốn nhìn ra một lỗ thủng trên người cô.
Hứa Nam Nam đứng đó bị cô ta nhìn, chờ cô ta nhìn xong vài lần, mới hỏi: "Cô làm gì vậy, gọi tôi ra đây cũng không nói lời nào, cứ nhìn tới nhìn lui như vậy. Tôi còn phải đi làm việc."
"Không thể nào, ngày hôm qua rõ ràng là cậu bị…" Ngô Tinh nhìn Hứa Nam Nam dường như toàn vẹn không có vấn đề gì trước mắt, mắt hơi đỏ lên, theo bản năng đưa tay muốn kéo quần áo Hứa Nam Nam như thể muốn kiểm tra trên người cô có gì đó hay không.
Hứa Nam Nam lui ra phía sau một bước: "Cô làm cái gì vậy?"
"Rõ ràng tớ thấy cậu bị người ta…" Ngô Tinh nói được một nửa, có chút không dám tin. Ngày hôm qua cô ta rõ ràng nhìn thấy Hứa Nam Nam bị một người đàn ông kéo vào trong rừng cây nhỏ, người đàn ông kia cao như vậy, Hứa Nam Nam nhất định không thể trốn thoát được.
Lúc đó cô ta suýt nữa là định trở về gọi người, nhưng đi tới cổng hầm mỏ, nhìn những người đứng canh gác kia, cô ta lại không muốn nói nữa. Hứa Nam Nam luôn may mắn như vậy, ngay cả ông trời cũng nhìn không được nữa nên lúc này mới trừng phạt cô. Nếu như mình xen vào việc của người khác, có khi nào sẽ bị chịu sự trừng phạt của ông trời không.
Thôi bỏ đi, mặc kệ vậy. Dù sao Hứa Nam Nam cũng có được nhiều thứ như vậy, mất đi một ít thì có làm sao. Dựa vào đâu gì tốt cũng bị cô có được.
Qua lần này, về sau Hứa Nam Nam sẽ không thể bằng được cô ta nữa.
Cả đêm cô ta không ngủ, chỉ chờ trời sáng để xem tình hình.
Thấy Hứa Nam Nam mãi không tới, cô ta vừa sợ, vừa kích động. Cho rằng chuyện ngày hôm qua thật sự đã thành công rồi.
Không ngờ rằng vậy mà Hứa Nam Nam lại tới.
Dáng vẻ của cô trông như không hề xảy ra chuyện gì.
Sao có thể như vậy được chứ.
Hứa Nam Nam nhìn sắc mặt cô ta biến đổi vài lần, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh. Ngày hôm qua khi cô bị kéo vào rừng cây, có nhìn thấy Ngô Tinh. Khi đó cô cũng không để ý đến ân oán của Ngô Tinh, cho rằng cô ta sẽ cứu mình. Dù sao chuyện lớn như vậy, đổi lại là cô, cho dù người bị kéo vào rừng cây nhỏ là người nhà họ Hứa, cô cũng sẽ giúp một phen. Không mạo hiểm được, thì cũng có thể đi gọi người. Đây là lương tâm cơ bản của con người. Thấy chết không cứu, thì có khác gì súc vật đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận