Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 551

Bằng không lúc trước ông ta cưới một người vợ như vậy, có thể qua được thẩm tra sao? Cũng bởi vì lần đó mà quan hệ giữa ông ta và Chu Vân Sơn căng thẳng. Bây giờ biết rõ ông có quan hệ không tốt với những người đó mà ông ta vẫn muốn lui tới với Chu Vân Sơn. Chuyện này quá không ra gì."
Tôn Bá nheo mắt không nói gì: "Hỉ Mai đâu?"
"Đến nhà họ Lâm rồi, bây giờ đứa nhỏ này cả ngày đều chạy tới nhà họ Lâm, tôi cũng không quản được. Cũng không biết vừa ý Lâm Thanh Bách ở đâu, phải theo đuổi cho được."
Nói đến chuyện này là bà Tôn một bụng tức giận. Chỉ dựa vào ân tình bọn họ giúp đỡ nhà họ Lâm lúc ban đầu thì nhà họ Lâm cũng không thể đối xử như thế với con gái bọn họ. Con gái bà ta cũng đâu phải không xứng với Lâm Thanh Bách đó. Đừng nói đến gì mà tình yêu hay không tình yêu, tất cả đều vì sự nghiệp cách mạng, tình yêu là cái gì chứ?
Tôn Bá mặt lạnh nói: "Tùy con bé đi. Nếu nhà họ Lâm nghĩ rõ ràng thì chúng ta sẽ kết thông gia. Nếu không… Sau này nhà chúng ta không cần quan tâm đến cái tình cảm nhiều năm gì đó nữa."
Nghe ý của ông ta, là vẫn đồng ý kết thông gia với nhà họ Lâm. Bà Tôn luôn nghe lời chồng mình, lúc này trong lòng cũng có sắp xếp.
Lúc Hứa Nam Nam và Trương Văn Tú bưng đồ ăn ra, bầu không khí giữa Lâm Thanh Bách và Chu Vân Sơn đã khác trước rất nhiều. Chu Vân Sơn nói cười ha hả, hoàn toàn không nhìn ra vẻ uy hiếp với Lâm Thanh Bách như trước đó.
Một bữa ăn vô cùng ngon miệng. Buổi chiều Chu Vân Sơn phải nghỉ ngơi, Hứa Nam Nam theo Lâm Thanh Bách về nhà.
Ra khỏi cửa, Hứa Nam Nam lập tức truy hỏi anh và Chu Vân Sơn đã lén lút nói gì.
Lâm Thanh Bách cười thở dài: "Không nói gì cả. Ông ấy nói nếu như sau này anh dám đối xử không tốt với em thì sẽ một phát súng bắn chết anh. Anh sợ hãi vội vàng thề với trời rằng anh sẽ đối xử tốt với em cả đời."
Hứa Nam Nam nghe xong đã biết là nói dối: "Khoác lác, anh cứ ra sức khoác lác đi."
Lâm Thanh Bách nghiêm túc nói: "Không có đe dọa anh, mà là dụ dỗ. Nói nếu anh biểu hiện tốt, về sau sẽ đưa anh ra tiền tuyến. Đến lúc đó lập công trở về để em theo anh được sống tốt đẹp."
Hứa Nam Nam vừa nghe lời này là trở nên nóng nảy: "Anh sẽ không đồng ý rồi đấy chứ."
"Không, anh nói anh còn phải cưới em về nhà. Ông ấy không nói gì nữa, có lẽ là cũng lo lắng không có ai chăm sóc em." Lâm Thanh Bách nhìn cô cười, ánh mắt hơi lập lòe. Thật ra anh nói, nếu có ngày ấy thì không thể chối từ.
Lo lắng Hứa Nam Nam truy hỏi, Lâm Thanh Bách kéo cô ra khỏi khu tập thể.
"Nhân lúc hôm nay có thời gian, mình đi cố cung xem đi."
Hứa Nam Nam lập tức gật đầu, cô không muốn cứ quanh quẩn ở trong nhà. Quan trọng nhất là cô không muốn nhìn thấy mặt của Lý Uyển, quá đáng ghét.
Lần trước vì vội vàng nên không có cơ hội vào bên trong cố cung, lần này Lâm Thanh Bách mua vé, hai người đi thẳng vào trong cố cung tham quan.
Lúc này trời lạnh nên không có nhiều người. Ngoại trừ nhân viên công tác, về cơ bản thì chẳng thấy được mấy khách du lịch.
Hứa Nam Nam nhìn cố cung lúc này chưa trải qua sự trùng tu quy mô lớn, cảm thấy có phần giống như đang du hành xuyên thời gian và không gian một lần nữa. Trái với những gì cô nghĩ, cố cung trông vẫn hơi cũ nát. Mùa đông tuyết phủ trắng xóa, còn mang theo vài phần cảm giác tiêu điều.
"Mặc dù thời tiết không tốt lắm, nhưng cố cung trong cảnh tuyết rơi này cũng mang một ý cảnh khác." Lâm Thanh Bách thấy cô im lặng, nghĩ là cô chê thời tiết xấu: "Lần sau có cơ hội chúng ta lại đến xem nhưng có thể sẽ lâu một chút. Không chừng lúc chúng ta đến sẽ lại nhiều thêm mấy người."
"Là ai?" Hứa Nam Nam hỏi, lúc phản ứng kịp lại thì mặt đỏ lên, nhéo anh một cái, kết quả mặc quá nhiều nên toàn nhéo trúng quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận