Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 502:

Cô gái à, sau này còn tốn tiền hơn nữa. Nhà này, xe này, phiếu này, tính hết lại thì chi phí kết hôn lúc này còn thấp đấy. Nếu không quá chú trọng thì một cái giường và tấm chăn là đủ rồi.
Hơn nữa, cô còn có chút sầu não, chờ khi cô kết hôn thì đã là thời điểm đó rồi, đến lúc đó cũng không thể làm lớn, cũng không biết có thể mời tiệc rượu hay không. Nói không chừng chỉ cần một chiếc giường và tấm chăn đã giải quyết xong.
Cô còn lo lắng một chuyện nữa, nếu như sau này cô và Lâm Thanh Bách kết hôn rồi, cửa hàng trên Taobao của cô phải làm sao bây giờ? Sau này khi dùng sẽ rất bất tiện. Hứa Nam Nam cảm thấy có lẽ vì trải nghiệm của Lâm Thanh Bách phức tạp hơn nên hình như anh cũng thông minh hơn người bình thường một chút.
Thôi, không nghĩ nữa, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.
Tại khu tập thể ở ủy ban huyện, trong nhà của chủ tịch huyện Tôn đang làm một bàn tiệc.
Bởi vì biết Lâm Thanh Tùng sắp đi nên chủ tịch huyện Tôn nhân cơ hội này đưa ra đề nghị mời mọi người ăn một bữa. Ngoài anh em nhà họ Lâm ra còn có cục trưởng Cao, Lưu Kiến Quân. Ngoài ra còn có cảnh sát Tôn là cháu trai họ của chủ tịch huyện Tôn. Mấy người ngồi chung một bàn.
Đồ ăn là do vợ của chủ tịch huyện Tôn đích thân nấu. Dì Tôn, mẹ của cảnh sát Tôn cũng giúp đỡ một tay.
Mấy người đàn ông ngồi ăn ở bên ngoài, đồ ăn ở trong bếp không ngừng được bưng ra.
"Sao cậu sinh viên trẻ đó lại muốn đi vậy?" Dì Tôn khẽ thì thầm ở trong bếp.
"Người ta cũng không phải là người ở đây, chắc chắn là phải quay về." Vợ của chủ tịch huyện Tôn mỉm cười tỉnh bơ.
Dì Tôn nhìn ra ngoài: "Bộ trưởng Lâm thật sự có người yêu rồi sao?"
"Còn không phải à, nghe nói là có người nhìn thấy."
"Sao lại không đưa người đến đây cho mọi người xem. Không phải là không thành đấy chứ." Dì Tôn nói.
Trước đây bà ta vẫn luôn xoắn xuýt chuyện này, mặc dù anh cả nhà họ Lâm là bộ trưởng, nhưng nhìn nghiêm túc quá. Em trai của cậu ta là sinh viên, đã tài giỏi lại nhìn còn thân thiện.
Vợ của chủ tịch huyện Tôn nhìn bà ta, cười như không cười nói: "Đương nhiên là thành rồi, nghe ông Tôn nhà tôi nói vậy, cậu ấy rất coi trọng nhà gái, ngày nào cũng đưa đón tận nơi."
"Thật là biết săn sóc người ta." Dì Tôn thật sự không ngờ tới.
"Vì đó là người yêu mà cậu ấy xem trọng, nếu như đổi thành người khác thì không nhất định sẽ thế."
Vợ của chủ tịch Tôn nói như có điều ám chỉ. Chồng của bà ta đã nói rồi, đừng thấy bộ trưởng Lâm bình thường tốt tính mà lầm, người ta thông minh khôn khéo lắm. Nếu như là người mà anh không xem trọng, anh còn có thể đối xử tốt với người đó hay sao?
Vợ của chủ tịch Tôn cảm thấy chị em dâu này hơi phiền, nếu không phải ngày trước thiếu nợ tình nghĩa thì bà ta đã không kiên nhẫn lui tới như thế này.
Bên ngoài, chủ tịch huyện Tôn đang cười ha hả tiếp đón mọi người ăn uống vui vẻ, ông ta nhìn Lưu Kiến Quân và Lâm Thanh Bách: "Bây giờ trong huyện thái bình như vậy, ngoại trừ công lao của ông Cao, hai người các cậu cũng đã hao tâm tổn trí rất nhiều. Sao nào, chúng ta uống một ly nào?"
Đây là muốn làm dịu lại quan hệ giữa Lưu Kiến Quân và Lâm Thanh Bách đây mà.
Gần đây, Lưu Kiến Quân còn đang phiền muộn vì chuyện của con trai, ông ta bưng ly rượu lên uống cạn.
Lâm Thanh Bách khẽ cười: "Định vào chỗ nào của Hồng Quân? Nếu còn chưa nghĩ xong, thật ra tôi có thể đề cử giúp."
Nghe thấy lời này, Lưu Kiến Quân nhìn về phía Lâm Thanh Bách, lần trước Lâm Thanh Bách nghĩ cách cho ông ta, giúp con trai của ông ta tạm thời thoát khỏi tội lưu manh, nhưng rốt cuộc hai nhà vẫn đính hôn, trong lòng ông ta luôn thấy không thoải mái. Bây giờ Lâm Thanh Bách nói lời này là muốn giúp con trai ông ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận