Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 737

Bữa sáng có trứng gà và bánh bao không nhân, thêm một chén cháo nhỏ. Trứng gà là do Lâm Thanh Bách trước đó có nhờ đầu bếp ở nhà ăn mỗi ngày luộc một quả để bồi bổ cơ thể cho Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam ăn lòng trắng, lòng đỏ nhét vào miệng Lâm Thanh Bách.
Lâm Thanh Bách ngoan ngoãn ăn, mặt mày tươi cười nhìn cô, cảm thấy cuộc sống kiểu này thật khiến người ta thỏa mãn. Đây là cảm giác mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ cảm nhận được.
Buổi sáng vừa đến hầm mỏ, Hứa Nam Nam phát kẹo cưới cho mọi người, lúc phát cho người bên bộ phận gác cổng, Vệ Quốc Binh cười toe toét. Cười xong rồi lại do dự hỏi: "Nam Nam, chú đưa một ít cho chủ nhiệm Hứa... Đồng chí Hứa Kiến Sinh nhé."
Ảnh hưởng bởi chuyện của Lý Tĩnh nên Hứa Kiến Sinh đã bị hầm mỏ giáng chức, bị điều đến phòng lò hơi để đốt lò, mà đây còn do lãnh đạo trong mỏ xem xét biểu hiện nhiều năm ở mỏ của hắn ta nên mới chiếu cố cho. Bằng không đã trực tiếp sa thải luôn rồi. Suy cho cùng dính líu đến chuyện đặc vụ thì rất phiền toái. Chuyện này Hứa Nam Nam là nghe Hứa Linh kể.
Hứa Nam Nam không nói gì, đưa cho Vệ Quốc Binh một nắm kẹo rồi đi mất.
Nhìn nắm kẹo trong tay, Vệ Quốc Binh thở dài một hơi.
Lúc này hầm mỏ không có chuyện gì bận rộn cả, Hứa Nam Nam lên làm việc cả ngày mà chẳng có việc gì làm mấy. Văn phòng thì lại có thêm đồng chí, còn là hai đồng chí nam.
Hứa Nam Nam cũng không quan tâm có phải bên trên phái tới hay không, vẫn giữ thái độ giao tiếp bình thường.
Buổi chiều lúc tan làm, Lưu Song Song lại đưa cô đến cửa mỏ. Từ sau chuyện lần trước, Lưu Song Song nửa bước cũng không rời Hứa Nam Nam, ngay cả đi vệ sinh cũng đi cùng.
Hứa Nam Nam cũng không làm khó cô ấy, làm bộ như không biết, tùy cô ấy làm như vậy.
Sau khi theo Lâm Thanh Bách về đến nhà, chờ đến lúc Lâm Thanh Bách đi tìm thư ký Tôn bàn bạc chuyện trong huyện, Hứa Nam Nam mới nhớ ra cái rương bên trong cửa hàng Taobao.
Cô vội vàng lấy cái rương ra.
Chất liệu để làm cái rương này rất đặc biệt, vô cùng cứng cáp. Nghiên cứu một hồi, lại còn là khóa mật mã.
Đừng thấy thứ này sau này sẽ trở thành công nghệ khóa đường phố lỗi thời, bấy giờ đây vẫn là công nghệ cao. Hứa Nam Nam nghiên cứu hồi lâu cũng không mở ra được. Đến khi Lâm Thanh Bách trở lại, cô vẫn còn đang nằm sấp trên giường chiến đấu với cái rương đó.
"Cái rương đâu ra vậy?"
"Nhặt được." Hứa Nam Nam đầu cũng không thèm quay lại.
Lâm Thanh Bách mang nước nóng tới lau mặt cho cô, rồi lại vắt khăn lông giặt sạch sẽ rồi mới vén tay áo lên sang xem cái rương.
Hứa Nam Nam đã chơi đùa với cái rương này đến mức mồ hôi đầy đầu. Dao cũng không làm ra được vết tích gì trên cái rương. Đồ vật của đặc vụ phía địch này cũng thật cao cấp. Càng như thế, Hứa Nam Nam càng thêm cảm thấy đồ vật bên trong càng quan trọng.
"Hay là nộp lên đi." Hứa Nam Nam thở dài.
Lâm Thanh Bách nhìn cái rương một lát: "Nhặt được của đặc vụ à?"
Hứa Nam Nam gật đầu.
"Trong tay mấy tên đặc vụ đã bắt em có một danh sách các gián điệp đang ẩn náu chưa bị phát hiện. Những người này không biết nhau, chỉ có thể thông qua danh sách này mới tìm được bọn họ. Lần này là để bắt em nên mới khởi động nhóm người này. Có điều lần bao vây tiêu trừ đám gián điệp này xong mà cũng không phát hiện được danh sách đó. Bên trên còn suy đoán có thể là đã bị hủy rồi."
Hứa Nam Nam nhìn về phía cái rương: "Ý anh là?"
"Khả năng rất lớn."
Hứa Nam Nam trợn mắt, đây chính là một lưới cá lớn đó.
Bí mật cỡ này để bọn họ biết không thích hợp.
Sau khi nộp đồ lên, Hứa Nam Nam cũng bỏ qua vấn đề này.
Sắp đến mùa xuân rồi, Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách cũng không dự định về thủ đô ăn tết, Lâm Trường Chinh cũng gọi điện thoại tới bảo hai người họ tạm thời đừng trở về, dường như bên thủ đô có chuyện gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận