Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 347

"Ngô Tinh cô nói láo!" Chu Phương ở bên cạnh nghe thấy cô ta nói vậy không nhịn được mà mắng to.
Việc này khiến ủy ban mỏ rất kinh ngạc. Chuyện này là sao đây, Ngô Tinh đột nhiên chạy đến xác nhận Vu Nam Nam gây thương tích cho người khác, làm sao có thể được, đám bọn họ đều rất quen thuộc với Nam Nam, cơ thể nhỏ bé kia có thể đánh một gã đàn ông thành như vậy được á?
Quản lý mỏ Cao không ở hầm mỏ, Lý Thành Văn đúng lúc ở đó nghe được chuyện này, sắc mặt cũng không đẹp lắm.
Ngô Tinh nói: "Tôi nói thật mà, tôi tận mắt chứng kiến."
Cảnh sát Tôn nghe được cái tên này cũng vô cùng kinh ngạc. Đây không phải lần đầu tiên anh ta nghe đến cái tên này, trước đó lúc ở cục công an, mẹ của người bị hại là Lý Kim Hoa vẫn luôn nhắc tới cái tên này.
Xem ra đúng là cần tìm người này để tìm hiểu một chút.
"Quản lý mỏ Lý, anh thấy chúng ta có nên đi hỏi không?" Dù sao đây cũng là hầm mỏ, không thể tùy tiện gọi người đến được.
"Làm sao có thể là Nam Nam được, đồng chí cảnh sát à, không có khả năng là Nam Nam được." Chu Phương đứng bên cạnh kêu lên. Trong lòng tức giận cực kỳ. Ả Ngô Tinh này rốt cuộc là muốn làm gì đây, cắn chặt Nam Nam không chịu thả. Chuyện nhà lúc trước còn chưa tính sổ với cô ta, lại còn dám gây sự với Nam Nam. Nếu thực sự bị cô ta đổ oan, đời này của Nam Nam chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao?
Lý Thành Văn ngẫm nghĩ rồi nói: "Đồng chí Chu Phương, đi gọi đồng chí Vu Nam Nam đến ủy ban mỏ trao đổi chút việc, đừng nói cho ai khác biết là được. Đóng cửa giải quyết việc sẽ không gây ảnh hưởng gì." Rồi lại nói với cảnh sát Tôn: "Đồng chí cảnh sát, trước khi sự việc này được điều tra rõ ràng, tôi hy vọng chuyện này không được truyền ra ngoài. Nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng rất xấu đến đồng chí này."
Cảnh sát Tông đương nhiên gật đầu liên tục: "Anh yên tâm, chúng tôi chỉ hỏi vài câu, không phải thẩm vấn."
Nhìn thấy nhiều người bảo vệ Hứa Nam Nam như vậy, Ngô Tinh cắn môi, trong lòng chua như bị ngâm trong một vại giấm vậy. Dựa vào cái gì chứ, Hứa Nam Nam thì có điểm nào giỏi, vì sao mọi chuyện tốt đều là của cô chứ.
Vừa nghĩ như vậy, khóe mắt cô ta không kìm được đỏ lên.
Hứa Nam Nam đi theo Chu Phương ra khỏi bộ phận vật tư mới biết việc Ngô Tinh thực sự đi tố cáo cô với cảnh sát.
Nhưng mà cô không kinh ngạc một chút nào.
Chu Phương nói: "Sao em không tức giận khi cô ta hãm hại em như vậy chứ, lát nữa em cứ trực tiếp xông lên tát cho cô ta mấy phát đi."
"Em đã sớm biết cô chắc chắn sẽ hại em. Chỉ là không biết sẽ là việc này." Hứa Nam Nam bĩu môi cạn lời, nói ra việc Ngô Tinh từng đến tìm cô vài lần để bảo cô bầu phiếu cho cô ta, nhưng cô không đồng ý chuyện đó.
"Chị còn đang không hiểu vì sao cô ta lại nhắm vào em, hóa ra là vì chuyện này. Con mẹ nó, đúng là nham hiểm." Chu Phương tức muốn điên, hận không thể ngay lập tức tát cho mấy phát lên bản mặt Ngô Tinh.
"Có gì mà tức giận, em không thẹn với lương tâm, cô ta có nói cái gì cũng vô dụng. Nhưng đúng là cô ta cần phải ngẫm lại, dám nói xằng nói bậy sẽ phải gánh hậu quả gì." Hứa Nam Nam nói khẽ.
Cô không gây sự, cũng không sợ rắc rối, dám động đến cô, cô sẽ cho kẻ đó biết cô không phải là người dễ bắt nạt.
Đến văn phòng ủy ban mỏ, mọi người đều có phần lo lắng khi nhìn thấy Hứa Nam Nam.
Một cô gái còn trẻ vậy mà lại bị người khác lôi vào chuyện này, chắc chắn trong lòng rất khó chịu.
Đây cũng là lần đầu tiên cảnh sát Tôn gặp Hứa Nam Nam. Nhìn thấy một cô gái trẻ như vậy, ngay lập tức đã cảm thấy những lời lên án trước đó của người khác dành cho cô đều là nói xằng nói bậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận