Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 297

"Này, chị đừng vội." Hứa Nam Nam vội ngăn chị ấy lại. Thứ này không thể tùy tiện đeo lên. Nếu như đeo ra ngoài thì sẽ là đồng ý qua lại với đối phương.
"Không phải em đổi ý đấy chứ?" Chu Phương bĩu môi cau mày nói.
Hứa Nam Nam trợn mắt, mình đúng là làm người tốt không được đáp lại: "Đây không phải của em đâu, lúc vừa đi ra, cán sự Lý trong văn phòng bọn em nhờ em đưa cho chị."
"Hả?" Chu Phương giật mình lập tức ném kẹp tóc lên mặt bàn.
"Anh, anh ta tặng đồ cho chị làm gì, chị có quen biết gì với anh ta đâu."
Vừa nói, mặt mũi cô dần đỏ ửng cả lên.
Hứa Nam Nam không khỏi cảm thán, thời đại này thật là quá trong sáng. Tặng một cái kẹp tóc thì đã là bày tỏ tình yêu. Ở tương lai, đưa một chiếc nhẫn kim cương, cũng chưa chắc là yêu thật lòng.
"Chị không nhận, em trả lại giúp chị." Chu Phương vùi đầu ăn cơm, không liếc kẹp tóc trên bàn lấy một cái nào nữa.
"Thật sự không cần sao?"
"Không cần!"
Hứa Nam Nam giơ ngón tay cái với chị ấy. Mặc dù lát nữa lúc trả lại, còn phải đối mặt với gương mặt tổn thương tình cảm của Lý Vĩ Minh, nhưng mà so ra, tình cảm giữa cô với Chu Phương đương nhiên là tốt hơn. Chu Phương không tham vật chất mà giữ lại đồ của đàn ông đưa, đây là chuyện tốt.
Buổi chiều lúc vào làm, cô len lén trả lại kẹp tóc cho Lý Vĩ Minh, tỏ ra thực sự rất xin lỗi.
Đôi mắt Lý Vĩ Minh lập tức đỏ lên.
Hứa Nam Nam run cầm cập, vội vàng ngồi vào bàn làm việc nhìn kế hoạch thu mua. Ừm, chờ thu xếp nhà cửa ổn thỏa, cô còn phải đi công tác nữa.
Một lát sau, Lý Vĩ Minh đi ra ngoài, chị Liễu lại gần hỏi: "Em không phải thật sự có gì đó với Tiểu Lý đó chứ." Cô ấy chớp chớp mắt, tỏ ra chị hiểu đấy.
"Thật sự không có gì hết." Hứa Nam Nam nghiêm túc đáp.
"Thật ra Tiểu Lý cũng không tệ, nếu thật sự có ý, cũng rất tốt. Chỉ tội trong nhà hơi nhiều anh em, đến lúc ấy cha mẹ khó mà giúp được. Nhưng mà vợ chồng trẻ sống qua ngày thì cũng thật không tệ."
Chị Liễu ra sức chào hàng người đàn ông thành thật.
Hứa Nam Nam: "..."
Bị Lý Vĩ Minh cùng chị Liễu chọc cho một trận thế này, Hứa Nam Nam cảm thấy mình phải tìm cơ hội để ra ngoài đi công tác, phải đi công tác. Đi công tác mới có thịt ăn.
Bởi vì chuyện này, cả một buổi chiều, cô đều cố ý tránh ánh mắt của Lý Vĩ Minh, buổi chiều lúc tam tầm, cô lập tức đi tìm Chu Phương, chuẩn bị cùng nhau về nhà ăn cơm.
Đợi một lúc, cô nàng này mới lững thững xuất hiện, mắt liếc về phía bộ phận vật tư một cái: "Vậy, vậy người kia không có phản ứng gì chứ."
Hứa Nam Nam nhướng mày: "Bây giờ mắt vẫn còn đỏ lắm, sao, mềm lòng hả?"
"Còn lâu."
Gương mặt Chu Phương ửng đỏ, đeo túi xách đi nhanh về phía cửa, Hứa Nam Nam cười tít mắt đuổi theo. Dù sao trong chuyện này cô sẽ không cố ý tác hợp, nhưng có thể giúp Chu Phương quan sát kỹ Lý Vĩ Minh một chút.
Từ sau khi trải qua chuyện của Ngô Tinh, cô thật đúng là có hơi sợ người kiểu thành thật.
Đi tới cửa, chủ nhiệm Chu cùng Vệ Quốc Binh đã đứng chờ ở đó.
Hai người không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, lại còn xách đồ theo.
Hứa Nam Nam vội cất tiếng: "Chú Vệ, dì Chu, hai người làm gì đây ạ. Mời hai người ăn cơm, hai người còn mua đồ làm cháu cũng ngại, lần sau sao dám mời nữa ạ?"
"Xem cháu nói gì kìa, nếu như nhà cháu chỉ có mỗi cháu với Tiểu Mãn, dì sẽ lập tức tay không đến. Nhưng chẳng phải nhà các cháu còn có người lớn nữa sao, dì không thể để người ta cảm thấy người bên cạnh cháu ai cũng không có lễ phép tối thiểu được." Chủ nhiệm Chu cười nói.
Vệ Quốc Binh cũng nói: "Không đáng bao nhiêu cả."
Chu Phương ngẩn người: "Chị không chuẩn bị gì cả." Sau đó lập tức chạy đến đứng bên cạnh chủ nhiệm Chu: "Chị theo chân cô chị đến ăn chực."
Chủ nhiệm vỗ đầu chị ấy một cái: "Đi sang một bên, chỉ toàn nói bậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận