Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 352

Không phải là muốn giám thị đấy chứ.
Cảnh sát Tôn căng thẳng nói: "Đồng chí Vu Nam Nam, không bằng bây giờ chúng ta đi về nhé?"
Hứa Nam Nam cười cười: "Được, vậy làm phiền đồng chí cảnh sát rồi."
Hứa Nam Nam nghĩ cảnh sát Tôn sẽ hỏi cô vấn đề gì đó ở trên đường về, kết quả người ta chỉ ra sức gãi đầu, không biết có phải do trên đầu có rận không nữa.
Người ta không nói, Hứa Nam Nam cũng không nói chuyện.
Lúc đi qua rừng cây, một chiếc xe đạp phóng nhanh vèo qua bọn họ từ phía sau. Không nhìn rõ được là ai, chỉ nhìn thấy được bóng dáng.
Hứa Nam Nam trừng mắt nhìn, theo bản năng nhìn cảnh sát Tôn.
May thay, vị này còn đang bận gãi rận.
Lâm Thanh Bách dừng xe đạp ở trong sân ủy ban huyện, đi thẳng lên lầu.
Trên đường gặp được vợ của cục trưởng Cao chào anh: "Bộ trưởng Lâm về rồi à, ông Cao nhà chúng tôi còn vừa bảo khi nào cậu về thì qua nhà ngồi chơi đó."
"Đợi lát em mua bình rượu ngon sẽ qua cùng anh Cao uống mấy chén."
"Được đó, lát về tôi sẽ nói với ông Cao, cậu cứ trực tiếp đến đi, mang theo cả Tiểu Lâm nữa, đồ ăn đều có sẵn trong nhà rồi." Vợ cục trưởng Cao cười ha hả.
Lâm Thanh Bách cười gật đầu: "Được, bọn em không khách sáo với chị dâu nữa."
Mở cửa bước vào phòng, là một căn hộ với một phòng khách và một phòng ngủ.
Lâm Thanh Tùng đang đứng trước gương chải chuốt lại kiểu tóc vuốt ngược của mình. Nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại: "'Sao bây giờ anh mới về vậy. Em về từ lâu rồi."
"Em về từ sớm, không phải bây giờ lại đi ra ngoài à?" Lâm Thanh Bách híp mắt nhìn.
"Ha hả, người ta hẹn em ra ngoài đi chơi mà. Em thế này không phải cũng là giúp anh tìm hiểu tình hình địch sao? Cha của thằng nhóc Lưu Hồng Quân kia là cấp dưới của anh đấy."
Lâm Thanh Bách đổi giày, nhìn cả căn nhà lộn xộn bừa bãi thì cau mày: "Đừng có nói lung tung, không làm việc đàng hoàng. Cả ngày đàn đúm lêu lổng với bọn họ, tự cảnh giác bản thân chút đi. Đừng tưởng rằng người ở đây sẽ hiền lành hơn đám người ở thủ đô."
Lâm Thanh Tùng chải vuốt tóc cẩn thận, mặc bộ quần áo thanh niên màu xanh: "Anh cứ yên tâm đi. À đúng rồi. Anh còn chưa nói vì sao lại về muộn như vậy. Trước đây đều là về nhà sớm cơ mà."
Lâm Thanh Bách đang dọn dẹp đống lộn xộn chất đầy trên giường, tâm trạng đang không tốt, nghe vậy thì ngừng tay: "Đi bàn công chuyện."
"Ồ." Lâm Thanh Tùng cũng không hỏi nhiều, đang chuẩn bị đổi giày để ra ngoài, phát hiện anh trai của mình đã dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ đống đồ trên giường thì lập tức nóng nảy: "Anh, lát em về còn thử nữa mà, anh làm thế em lại phải bới tìm á."
"Vậy lại tìm lần nữa đi, lộn xộn bừa bãi, nhìn mà thấy ngứa mắt." Lâm Thanh Bách không hài lòng.
"Đồ cuồng sạch sẽ!" Lâm Thanh Tùng cảm thấy cạn lời.
Cậu nghĩ mãi không thông, anh trai cậu ta nhìn rõ là đàn ông, vì sao lại chú trọng việc nhà như vậy chứ. Cái gì cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, anh mà nhìn thấy một vài chỗ không gọn gàng thôi là sẽ khó chịu, có đôi khi còn cáu gắt luôn. Rõ ràng mẹ mình mới là kiểu người chú trọng về lối sống, mà sao mình không giống được một chút gì, mà anh cậu ta lại chú ý vấn đề này một cách vô lý, cũng không biết là giống ai.
Quên đi, mau mau chạy nhanh. Miễn cho anh cậu ta phản ứng kịp lại bắt đầu mắng cậu ta.
Lâm Thanh Tùng vội vàng đổi giày rồi chuồn ra khỏi cửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lâm Thanh Bách lắc đầu.
Dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ xong, ngồi vào trước bàn học cầm sách lên đọc. Đọc một lúc lại vô thức dừng lại, chân mày cứ liên tục nhíu lại rồi giãn ra. Suy nghĩ một lúc vẫn là đứng dậy, cầm một bình rượu trắng ở trên giá sách rồi đi ra ngoài.
Hứa Nam Nam và cảnh sát Tôn đi cùng một đoạn đường, kiểu đầu ba bảy chỉnh tề của cảnh sát Tôn cũng đã bị cào thành tổ chim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận