Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 489

Lý Tĩnh không tốt đến mấy thì cũng là vợ của hắn ta, bị anh em mình đánh như vậy, còn oán trách họ không quản giáo tốt con cháu, cục tức này hắn ta cũng không nuốt trôi được.
Hứa Kiến Hải nhìn đôi mắt sưng phù của đứa con gái cả, có chút không đành lòng, nhưng khi nghĩ đến mất mặt ở đây thì chi bằng về quê, dứt khoát cắn răng nói: "Được, nhỏ cả cùng em trở về nhà. Nhưng lúc kết hôn, vẫn nên xuất giá từ bên anh chị." Gả cho người thành phố, vẫn nên xuất giá từ thành phố cho hãnh diện.
Hứa Kiến Sinh không có ý kiến gì: "Được."
Thấy việc mình phải trở về quê đã được quyết định, trong lòng Hứa Hồng càng không can tâm. Sao nhất thiết phải về quê chứ.
Hứa Nam Nam đồng ý với Lâm Thanh Bách, không hỏi chuyện của Hứa Hồng nữa. Không ngờ buổi chiều tan làm, Hứa Hồng lại đợi cô ở ngoài.
Có lẽ là vì đính hôn rồi nên cô gái này dường như có chút tự tin hơn, những người khác nhìn chị ta, chị ta coi như không nhìn thấy. Chỉ hung dữ nhìn Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam cũng coi như không thấy chị ta, đeo túi xách đi ra phía ngoài.
"Nhỏ hai." Hứa Hồng nhìn cô với đôi mắt đỏ ửng.
Thấy Hứa Nam Nam sắp đi, chị ta tiến về trước vài bước, chắn trước mặt Hứa Nam Nam: "Nhỏ hai, mày đừng cho rằng bây giờ tao thế này thì mày vui vẻ. Mày cho rằng Lâm Thanh Tùng là người tốt sao. Là Lâm Thanh Tùng đã lừa tao đến khu rừng nhỏ, tao bị anh ta hại. Tính cách anh ta thế này, mày tưởng rằng anh trai anh ta sẽ là người tốt sao, sau này còn không phải chỉ chơi đùa mày thôi sao. Tao còn có thể tìm được người tử tế để kết hôn, mày cái gì cũng chẳng có."
Chị ta càng nói càng kích động, phảng phất như đã trông thấy được dáng vẻ bi thảm của Hứa Nam Nam sau này.
Hứa Nam Nam nghe chị ta vẫn còn kéo người khác vào, cau mày nói: "Chị đừng nói linh tinh, không phải tự chị nói là Lưu Hồng Quân sao, sao còn dính dáng đến Lâm Thanh Tùng."
"Đó là bởi tao hết cách rồi. Nếu không phải Lâm Thanh Tùng hãm hại tao, tao cũng sẽ không làm thế này. Rõ ràng anh ta hẹn tao đến khu rừng nhỏ, nhưng lại biến thành người khác..." Chị ta cắn chặt môi, mắt đỏ ửng: "Tao bị anh ta hại rồi, sớm muộn gì mày cũng bị anh em anh ta hại thôi."
Thấy sắc mặt Hứa Nam Nam thay đổi, chị ta mới thoải mái hơn đôi phần, quay người bước đi.
Chị ta không sống tốt, cũng không để Hứa Nam Nam được sống tốt. Cũng không để anh em nhà họ Lâm sống tốt. Lâm Thanh Tùng hại chị ta, bây giờ chị ta không có năng lực báo thù, nhưng chị ta cũng không để bọn họ được sống thanh thản. Anh cả nhà họ Lâm không phải thích Hứa Nam Nam sao, chị ta sẽ cho Hứa Nam Nam biết anh em họ xấu thế nào. Hứa Nam Nam đừng hòng an tâm gả cho người ta sống cuộc sống tốt.
Ra khỏi hầm mỏ, Hứa Nam Nam vẫn đang nghĩ đến chuyện Hứa Hồng vừa nói.
Nghĩ đến hôm đó Lâm Thanh Tùng giảng bài, Hứa Hồng gặp chuyện, rồi sau đó người đầu tiên Hứa Hồng kéo vào là Lâm Thanh Tùng, về sau lại nói là Lưu Hồng Quân... Sau đó Lâm Thanh Tùng về đến hầm mỏ cũng có gì đó không đúng.
Hứa Nam Nam càng nghĩ càng loạn, lẽ nào là Lâm Thanh Tùng làm chuyện này thật sao? Chuyện này Lâm Thanh Bách biết không.
Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Bách, trong lòng Hứa Nam Nam vẫn đang nghĩ về việc này.
Ngồi lên xe cô không nói lời nào. Lâm Thanh Bách thấy cô như vậy thì nhíu nhíu mày.
Lúc xe sắp chạy đến lối rẽ thì đã không còn ai rồi. Hứa Nam Nam kéo áo anh, biểu thị muốn dừng xe. Lâm Thanh Bách nhấc một chân xuống chống xe, lúc quay lại nhìn thì Hứa Nam Nam đã xuống xe rồi.
Hứa Nam Nam đến trước mặt anh, thần sắc nghiêm túc nói: "Anh Lâm, chuyện của Hứa Hồng, thật sự giống với bề ngoài sao?"
Lâm Thanh Bách mím môi: "Không phải nói không quan tâm chuyện này rồi sao?"
"Em không quan tâm chuyện của chị ta. Hứa Hồng xảy ra chuyện gì đối với em mà nói đều không liên quan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận