Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 519

"Không cần tiền đâu, chúng ta đã giao dịch vài lần rồi, tôi tặng cái này cho cô đó, ở chợ đồ cũ nhiều lắm. Nếu cô thích thì tìm cơ hội đến chợ đồ cũ mua ấy. Ở đó không có nhiều đồ thật, nhưng có không ít đồ trang trí như này."
Cậu ta không cần tiền, Hứa Nam Nam cũng không thể không đưa thật, không đáng vì một cái bình mà mắc nợ người ta. Cô lập tức đưa cho cậu ta hai tờ phiếu công nghiệp rồi xách cái bình và túi vội vã rời đi.
Ngụy Tiểu Đông nhìn cô như vậy, buồn bực sờ đầu. Cô gái này trông có vẻ không thiếu tiền, cô sẽ không dùng đồ đi lừa người khác thật chứ.
Hứa Nam Nam cầm đồ tìm một góc không ai thấy, rồi ném đồ vào trong Taobao, lại mua thêm một miếng vải bông. Sau đó cô vội vàng đi đến rạp chiếu phim.
Chạy cả đoạn đường, cuối cùng cô cũng đến trước cửa rạp chiếu phim trước khi bộ phim bắt đầu chiếu. Lúc này cửa rạp không có nhiều người, Lâm Thanh Bách đang dựa vào tường cạnh cửa ra vào cúi đầu hút thuốc, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lòng Hứa Nam Nam hơi mềm nhũn, xách đồ đi qua.
"Anh Lâm, phim chiếu rồi sao?"
Nghe thấy giọng nói của cô, Lâm Thanh Bách ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi nhấp miệng cười nói: "Không, còn vài phút nữa. Làm xong việc chưa?"
"Ừ, em đi tìm người mua chút vải bông. Không phải bây giờ thời tiết đã lạnh rồi sao, em định may quần áo cho ông bà." Nói dối trước mặt anh, Hứa Nam Nam phải dựa vào tâm lý mạnh mẽ của mình mới không bị đỏ mặt.
May là Lâm Thanh Bách cũng không hỏi nhiều: "Đi mua vải à, biết vậy không cần gấp gáp thế. Đợi lát nữa cũng phải đi mua mà."
Hứa Nam Nam vội vàng nói: "Không phải, em mua vải của một người quen, không phải mua ở cửa hàng bách hóa. Chúng ta vào xem phim đi anh, đợi lát nữa sẽ muộn đấy."
Lâm Thanh Bách mỉm cười, nhìn vải bông cô đang xách trên tay, đi tới xách giúp cô: "Đi thôi."
Bên trong đã tắt đèn rồi. Lo rằng Hứa Nam Nam sẽ bị vấp ngã, Lâm Thanh Bách duỗi tay nắm lấy tay cô đi trước dẫn đường.
Trong bóng tối, Hứa Nam Nam đi theo hướng anh dẫn đường, không sợ mình sẽ bị té chút nào. Nghĩ lại mình vừa nói dối người ta, cô âm thầm thở dài trong lòng. Không biết có thể gạt cả đời hay không, nhưng cô vẫn không dám nói ra. Cô không đủ dũng khí để gánh vác những biến số không xác định đó.
Trong lòng có chuyện nên lúc xem phim cô cũng không hứng thú bừng bừng như lần trước. Cô thường nhìn lén Lâm Thanh Bách. Ngược lại anh xem rất tập trung, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào màn hình.
Hứa Nam Nam duỗi tay nắm lấy tay anh theo bản năng.
Lâm Thanh Bách quay đầu lại nhìn cô, sau đó bắt đầu lột hạt dưa đậu phộng.
Hứa Nam Nam: "..."
Giống như lần trước, hai người đi xem phim xong rồi đi ăn. Sau đó đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Hứa Nam Nam biết phải mua gì cho kết hôn, nhưng đính hôn thì cần mua gì?
Hứa Nam Nam không có kinh nghiệm, Lâm Thanh Bách đi theo sau cô cũng không có kinh nghiệm.
Kết quả Lâm Thanh Bách rất khí phách, cầm phiếu quân dụng cung ứng đi mua thuốc lá và rượu rồi dẫn Hứa Nam Nam đi mua quần áo. Quần áo có sẵn đã hết hàng, chỉ còn lại vải vóc. Dưới vẻ mặt thân thiện mỉm cười của Lâm Thanh Bách và phiếu quân dụng, người bán hàng lấy vải sợi tổng hợp ra với vẻ mặt thần bí.
"Đính hôn thôi mà, không cần mua quần áo đâu." Hứa Nam Nam có chút không vui. "Em có quần áo rồi."
Cô có cửa hàng Taobao có thể kiếm tiền, nhưng Lâm Thanh Bách là người sống nhờ tiền lương. Dù ngày thường anh sống rất thoải mái, nhưng nếu mua mấy thứ này cũng sẽ tốn không ít tiền. Vẫn chưa kết hôn, cô không muốn tiêu quá nhiều tiền của anh.
Lâm Thanh Bách nghiêm trang nói: "Anh đã hỏi thăm rồi, cần phải mặc quần áo mới, nếu không người khác sẽ chê cười."
"Không mặc quần áo mới sẽ bị người khác chê cười, đây là lý lẽ gì chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận