Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 612

Trái tim của ông ta lúc này cũng coi như được yên ổn. Xem ra hai người này không những không thân thiết mà còn có mâu thuẫn nữa.
Ông ta cười nói: "Bác sĩ Tôn, cô cũng quen biết đồng chí nữ đó sao."
Tôn Hỉ Mai đang vô cùng buồn bực, nghe thấy lời này, không vui vẻ gì hỏi: "Anh cũng quen à?"
"Quen thì có quen, nhưng cũng không phải chuyện tốt đẹp gì." Cao Kiến Quốc dò xét nói.
Tôn Hỉ Mai nghe thấy lời này, ngồi bật người thẳng dậy, nhìn chằm chằm Cao Kiến Quốc: "Lời này là có ý gì?"
Cao Kiến Quốc nói hết chuyện Hứa Nam Nam với người ta cùng nhau cất giấu đồ cổ cho Tôn Hỉ Mai biết.
Nghe xong chuyện này, Tôn Hỉ Mai không tin: "Nếu cô ta thật sự phạm tội, tại sao các anh lại tha cho cô ta?"
"Còn không phải là do chưa kịp thẩm vấn sao, hơn nữa có một người khác có liên quan cũng bị bộ trưởng Lâm ở thị trấn Nam Giang đưa đi rồi. Người kia trực tiếp cầm súng chĩa vào đầu tôi, tôi có thể làm gì được chứ? Chúng tôi làm chính trị tư tưởng học tập, lấy đâu ra lá gan đối chọi với đám người cầm súng đó chứ."
Lời Cao Kiến Quốc nói có vài phần oan ức. Tôn Hỉ Mai nghe xong cảm thấy như dời sông lấp biển. Anh Thanh Bách tuân thủ kỷ luật, ngay thẳng chính trực như vậy, vậy mà lại vì đồng chí nữ này mà rút súng về phía đồng chí khác. Lại còn bao che cho bọn họ như vậy. Nếu như chuyện này bị báo lên trên, tiền đồ cả đời này của anh Thanh Bách chẳng phải sẽ bị hủy sao. Cô ta đã nói rồi mà, cô nhóc kia không hợp với anh Thanh Bách, không chỉ không biết chăm sóc mà lại còn liên lụy người ta.
Không được, cô phải nói chuyện này cho chú Lâm biết. Nếu như chú Lâm biết chuyện này rồi, nhất định sẽ khuyên anh Thanh Bách thôi.
Không thể khiến anh Thanh Bách bị hủy trong tay người như vậy được.
"Nhanh lái xe đi!" Tôn Hỉ Mai ra lệnh. "Nhanh đi Nam Giang." Cô ta phải khuyên anh Thanh Bách trước. Nếu như không khuyên được thì sẽ nói với chú Lâm.
Trong nhà khách, Hứa Nam Nam vừa về đến phòng là nằm lên giường thở hổn hển.
Sau này phải cẩn thận hơn, nếu như để người khác biết được bản thân có thể biến ra được đồ vật thì chẳng khác nào bị người ta xem là yêu quái rồi hỏa thiêu mất. Ở thế kỷ hai mươi mốt mà còn có thể bị coi là người ngoài hành tinh rồi bị mổ xẻ ra phân tích. Ở cái thời mà phim khoa học viễn tưởng còn chưa truyền bá được đến như nơi này rất có khả năng sẽ thiêu đốt vì bị xem là yêu ma quỷ quái.
Nghỉ ngơi một hồi Hứa Nam Nam mới bình tĩnh lại, nhắm mắt lại lấy chiếc hộp từ trong cửa hàng Taobao.
Hộp cũng không xem là quá to, dài rộng khoảng ba mươi xăng-ti-mét. Đang chuẩn bị mở hộp ra, nhìn lại, thế mà lại có khóa.
"Ngụy Tiểu Đông này, nói tặng cho mình thế mà lại không nói cho mình chìa khóa ở đâu." Hứa Nam Nam vừa lẩm bẩm, vừa lấy kìm với cờ lê từ trong Taobao ra, mò mẫm hồi lâu, cuối cùng cũng tháo được khóa chiếc hộp ra. "Có thế này đã phá được khóa, phòng được ai chứ. Chỉ là tự mình an ủi mình. Cũng không biết là đựng báu vật gì..." Hứa Nam Nam vừa lẩm bẩm vừa mở hộp ra, ngay lúc mở ra, cô bị ánh sáng làm chói mắt.
Cả bộ trang sức bằng đá quý, dây chuyền châu báu, vòng tay với nhẫn vàng được bày trên mặt hộp. Hứa Nam Nam lấy đồ ra để lên trên giường, phía dưới lại là một số đồ được bọc lại bằng vải. Hứa Nam Nam lấy từng món một rồi mở ra, trong lòng phấn khích đến mức tim đập thình thịch. Chiếc bát ngọc sáng lấp lánh trong sáng, chuỗi hạt bằng gỗ đàn hương lâu năm và cả mấy chiếc vòng ngọc có chất lượng không kém gì so với mấy chiếc vòng ngọc trước đây cô từng thu thập.
Ngụy Tiểu Đông thu thập được ở đâu vậy!
Tất nhiên cô không biết, Ngụy Tiểu Đông là người tỉnh lỵ, tổ tiên lại làm chưởng quỹ cho người ta, dĩ nhiên là biết nhà những người nào trước kia là nhà giàu có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận