Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 455

"Khụ khụ khụ." Ông Vu ở bên cạnh ho khan mấy tiếng, trông rất nghiêm túc.
Lâm Thanh Bách cười: "Ông ạ."
Ôi chao, một tiếng ông này đúng là làm cho ông Vu mở cờ trong bụng, thế là cả một câu làm khó dễ cũng không thốt ra được. Ông Vu cười rạng rỡ không thấy mắt đâu: "Ôi, cái gì nhỉ, Nam Nam nhà chúng ta là một đứa trẻ ngoan, cháu phải đối xử tốt với nó đấy."
Lâm Thanh Bách nhìn Hứa Nam Nam: "Cháu chắc chắn sẽ làm vậy."
Hứa Nam Nam đỏ mặt.
Tiểu Mãn và Mộc Đầu, Thạch Đầu ở bên cạnh ăn bánh ngọt không dám nói chuyện. Một lúc sau, Tiểu Mãn nhỏ giọng hỏi: "Chị em phải gả cho người ta sao, đây là anh rể em sao?"
Lâm Thanh Bách cười dịu dàng nói: "Sau này chị gái em phải gả cho anh, anh là anh rể em."
"Anh rể." Tiểu Mãn nhỏ giọng gọi một tiếng, rồi lại ngại ngùng chạy ra một bên. Mắt thì nhìn trộm người anh rể này, sau này có anh rể ở đây thì sẽ không ai dám bắt nạt chị cô bé nữa. Bà cụ nhà họ Hứa cũng không được.
Lâm Thanh Bách lại không ngờ cô em vợ của mình lại hay xấu hổ như vậy, không nhịn được nhìn Hứa Nam Nam cười. Tính cách của hai chị em khác nhau quá nhiều.
Lại cảm thấy tính cách trước đây của Hứa Nam Nam có lẽ cũng như thế này, chỉ là sau này không có ai để dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình nên mới trở thành như bây giờ. Ánh mắt nhìn Hứa Nam Nam của anh thế là lại mang theo mấy phần đau lòng.
Hứa Nam Nam đang bị tiếng anh rể của Tiểu Mãn làm cho có chút mất tự nhiên, ngẩng đầu thì lại nhìn thấy ánh mắt đau lòng này của Lâm Thanh Bách. Cô lập tức thắc mắc. Có xảy ra chuyện gì sao, vừa nãy không phải còn tốt sao, sao lại trông như này rồi nhỉ. Trong đầu anh lại đang nghĩ gì thế?
Nhìn hai đứa trẻ “liếc mắt đưa tình” ông Vu và bà Vu âm thầm vui mừng. Trông vậy là chắc là cả hai đều thích nhau. Chuyện nhìn chung là đã thành rồi.
Buổi trưa Hứa Nam Nam nấu cơm, bà Vu cũng không quản.
Theo cách nghĩ của bà ấy, để bên nam nhìn thấy bản lĩnh của cháu gái mình, biết được cháu gái mình là một cô gái tốt có thể chăm lo việc nhà thì sau này sẽ càng yêu thích hơn nữa.
Hứa Nam Nam cũng hết cách với suy nghĩ của bà cụ. Cô nấu cơm cũng không sao, nhưng cũng không muốn để Lâm Thanh Bách vì cô nấu ăn ngon nên mới lấy cô. Vậy còn không bằng lấy một đầu bếp về đi.
Hứa Nam Nam với Tiểu Mãn nấu cơm trong bếp. Tiểu Mãn giúp nhóm lửa, Hứa Nam Nam vừa thái thức ăn vừa oán giận vô cùng. Tại sao con gái thì nhất định phải nấu cơm lo liệu việc nhà chứ. Cô cũng có thể kiếm tiền mà.
Một lúc sau, Lâm Thanh Bách cười híp mắt đi vào, nhìn thấy Hứa Nam Nam dẩu môi, cũng không nói gì, đi đến cầm lấy cái muôi.
Tiểu Mãn nhìn thấy anh rể đi vào, lại cúi đầu xuống.
Hứa Nam Nam nhìn anh: "Sao anh lại vào đây, ông bà bảo anh vào à?"
"Anh nói vào nhìn thử, hai người cũng không nói gì." Lâm Thanh Bách sao có thể không biết suy nghĩ của người già chứ. Tìm cháu rể, tất nhiên cũng muốn tìm một người biết quan tâm chăm sóc chu đáo. Nếu như anh thật sự chỉ ngồi ở ngoài làm ông lớn thì xem chừng hai ông bà cụ ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại không hài lòng.
Hơn nữa chuyện nấu cơm này thật sự không khó. Trước đây ở Thượng Hải, sau khi mẹ bị bệnh qua đời, cơm nước trong nhà đều là anh nấu. Cũng không còn cách nào, hai người còn lại đều làm nghệ thuật, không phải là người nấu cơm.
Thấy Lâm Thanh Bách đứng thẳng người trước bếp lò vung xẻng, nấu cơm một cách khí thế ngất trời. Hứa Nam Nam không nhịn được cong môi.
Bữa cơm này, mọi người đều ăn cực kỳ thỏa mãn.
Lần này ông Vu và bà Vu mới thật sự hoàn toàn nhận đứa cháu rể này. Chỗ nào cũng tốt, không tìm ra có chỗ nào không tốt. Lớn tuổi một chút cũng không sao, ổn trọng, biết yêu thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận