Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 602

Hứa Kiến Sinh lau nước mắt, mũi đỏ ửng lên, mắt đỏ hoe nhìn mọi người nói: "Chuyện của Mai Tử con nhúng tay không nổi. Nếu mọi người cảm thấy con không tốt thì cứ việc mắng chửi, con cũng không còn cách nào khác. Hôm nay nhân tiện có mọi người ở đây, tiện thể con sẽ nói luôn, sau này ở nhà có việc gì con sẽ không quản nữa. Không quản nữa!"
Hứa Kiến Sinh vừa nói dứt lời, móc trong túi ra một xấp tiền quăng xuống đất. Hắn ta kéo Hứa Linh đang đứng ở trước cửa rồi đi ra ngoài.
Lý Tĩnh thấy vậy chạy theo, miệng không ngừng kêu: "Anh à, anh đợi em với."
Cả gia đình họ Hứa đứng phía sau đều há hốc mồm trước tình cảnh này.
Bà Hứa nói: "Như vậy là có ý gì, thằng cả nói như vậy là có ý gì?"
Trương Thúy Cầm méo mặt: "Nói không lo nữa, mẹ à, ý người ta là không nhận mẹ nữa đấy." Không quan tâm thì thôi, cô ta cũng chả có gì lo lắng. Sau này con trai của cô ta tiếp nhận công việc, còn đứa con gái thì gả vào ủy ban huyện, không cần cả nhà bác cả bận tâm nữa.
Bà Hứa lúc này mới kịp phản ứng, nằm xuống đất lăn lộn: "Tạo nghiệp mà, tạo nghiệp mà…"
Lần này thì không một ai khuyên bà ta đứng dậy cả.
Hứa Kiến Sinh kéo theo Hứa Linh chuẩn bị đi ra khỏi thôn. Lúc đi ngang qua nhà Tống Quế Hoa thấy Hứa Nam Nam đang ngồi trong vườn nhà Tống Quế Hoa, hắn ta chùi mặt, thở một hơi thật dài rồi đi tiếp.
Ngược lại Lý Tĩnh đi ở đằng sau nhìn thấy Hứa Nam Nam thì chửi một câu: "Đồ ăn cây táo rào cây sung." Rồi lại vội vã đuổi theo.
Bà Trần phỉ nhổ với bóng lưng của cô ta: "Đúng là thứ người gì đâu." Trước mặt mọi người gia đình họ Hứa thì như cục bột, còn đối xử với đứa con gái ruột của mình thì hung ác. Người như vậy chả đáng mặt làm mẹ chút nào.
Lâm Thanh Bách nắm chặt lấy tay của Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam khẽ cười với anh: "Không có gì đâu, từ lâu em cũng đã không để ý rồi." Đã từ lâu cô đã không còn gợn sóng khi đối diện với Hứa Kiến Sinh và Lý Tĩnh nữa rồi, cũng có thể là do tiềm thức còn sót lại của nguyên chủ trong cơ thể cô không hề có trông đợi gì từ họ.
Còn việc Hứa Kiến Sinh gây gổ với cả gia đình họ Hứa, cô cũng chả cảm thấy phải vui vẻ gì. Cho dù Hứa Kiến Sinh có hối hận cỡ nào, dù cho có chia ranh giới rõ ràng như thế nào với cả gia đình nhà họ Hứa, thì cũng không thể bù đắp được sự vô tình lạnh lùng đã từng của bọn họ khi làm biến mất một mạng sống nhỏ tuổi ấy.
Vì đang có Lâm Thanh Bách đứng ở đây nên bà Trần và Tống Quế Hoa cũng không nhắc gì đến chuyện gia đình nhà họ Hứa. Lâm Thanh Bách cũng làm ngơ như không có chuyện gì, thản nhiên ăn cơm và nói chuyện cùng Hứa Quý. Sau khi ăn cơm xong, Hứa Nam Nam tỏ ý muốn về lại thị trấn. Vì bây giờ mùa đông trời rất mau tối, phải đi sớm mới kịp.
Bà Trần cũng không nói gì, kêu Tống Quế Hoa lấy một miếng thịt được trong thôn phát cho vào đầu năm đưa Hứa nam Nam đem về ăn.
Hứa Nam Nam không muốn nhận, bà Trần không vui: "Này là lỗ tai heo, đem về cho ông con và Tiểu Lâm làm món nhắm rượu ăn."
Hứa Nam Nam không từ chối được nên cầm lấy.
Ra khỏi thôn, người thưa dần. Hứa Nam Nam thọc tay vào túi Lâm Thanh Bách. Dấu chân của hai người một sâu một nông in hằn trên đất tuyết.
"Tết năm nay bà nội kêu anh tới chỗ tụi em ăn tết."
"Ừm." Lâm Thanh Bách gật đầu cười nhẹ.
"Bên Tây Bắc em có gửi một ít đồ qua bên đó, chắc hẳn sẽ có một cái tết ấm no."
"Cảm ơn em." Anh xoa bàn tay trong túi của Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam cười nói: "Cảm ơn gì chứ, không phải vì anh thì em cũng sẽ gửi thôi. Ông ấy có ơn đối với em mà." Chỉ là cảm thấy mối duyên phận này rất kỳ diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận