Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 189

Không chừng bây giờ đồ Nam Nam xách trong tay cũng có một phần là của nhà mình rồi.
Hứa Nam Nam nhiều ít cũng có chút suy nghĩ áo gấm về làng, cô và Hứa Tiểu Mãn đều mặc quần áo mới. Còn xé cho Tống Quế Hoa và bà Trần mỗi người một mảnh vải, để bọn họ làm quần áo mới để mặc.
Tống Quế Hoa sớm đã biết chuyện hai chị em sẽ về đón tết, hai ngày này cô ấy vẫn luôn ở nhà đợi, coi như là đợi người về. Kết quả nhìn thấy bao lớn bao nhỏ thì suýt nữa là hoa mắt.
"Cháu mới đến thành phố, sao lại mua nhiều thứ về thế này, tốn hết bao nhiêu tiền vậy chứ. Bọn cháu sống ở trong thành phố không dễ dàng gì, sau này đừng tiêu tầm bậy như vậy nữa. Phải học cách sống qua ngày."
Tuy là mua cho nhà mình, nhưng Tống Quế Hoa vẫn thấy hơi nhức nhối.
Tiêu tốn bao nhiêu là tiền, có thể mua được biết bao nhiêu lương thực kia chứ.
Đối với Tống Quế Hoa, không có gì có thể so được với lương thực. Năm nay tuy thu hoạch được lương thực, nhưng cũng không thể ăn uống thoải mái. Nhất là hai đứa con trai choai choai nhà bọn họ, cộng thêm Hứa Quý, là đã ăn không ít lương thực rồi. Vì để có thể cho đàn ông cả nhà ăn no bụng, mỗi ngày cô ấy đều nghĩ mọi cách trộn rau dại với khoai lang.
Có tiền cũng không thể tiêu như thế này, Tống Quế Hoa cảm thấy cần thiết phải cho Hứa Nam Nam học cách tiết kiệm.
"Nam Nam, cháu phải học cách tiết kiệm. Cháu không còn nhỏ nữa, thêm vài nữa thì phải kết hôn rồi, đến lúc đó muốn đứng vững trong nhà chồng thì phải có của hồi môn và tiền riêng. Không nói đến những chuyện khác, chính Trương Thúy Cầm kia kìa, tính tình cô ta như thế nhà nào chịu nổi kia chứ, kết quả sống ở nhà họ Hứa thế nào cháu cũng thấy đấy. Trước khi bị trừng phạt, cô ta sống cũng coi như nở mày nở mặt, còn không phải là nhờ vào của hồi môn ban đầu, cùng với mấy cái rương đem sang đó sao. Thế là có tự tin ngay."
Ở thời đại mà khi đó có lẽ kết hôn chỉ cần một bao khoai lang là được thì mấy rương đã coi như là của hồi môn rất ghê gớm rồi.
Hứa Nam Nam nghe cô ấy trách mắng, cười hì hì nói: "Thím à, còn sớm mà, chắc chắn cháu sẽ tiết kiệm tiền. Hơn nữa, cháu cũng đâu thường xuyên tiêu thế này, không phải là để đón tết sao, một năm chỉ một lần vui vẻ thế này."
Cô cũng biết Tống Quế Hoa thực sự đối xử tốt với cô, nếu là người khác thì chỉ mong sao cô mua nhiều đồ hơn nữa đấy.
Suy cho cùng không phải là con gái ruột của mình, Tống Quế Hoa cũng không tiện nói quá nặng nề, thấy Hứa Nam Nam nghe vào tai thì cũng không nói nữa.
Hứa Nam Nam đưa tấm vải cho bà Trần, đôi mắt bà Trần nheo lại thành một đường thẳng vì vui mừng, bà ấy cầm vào phòng rồi tìm đồ may vá, nói là không có gì làm nên tranh thủ may bộ đồ để đầu năm mặc quần áo mới ra ngoài đi đi lại lại.
Mộc Đầu và Thạch Đầu sớm đã vây quanh bàn đợi Hứa Nam Nam lấy đồ ra. Thấy bà Trần và Tống Quế Hoa đều có quà, thế là các cậu tha thiết mong chờ.
Sau khi Hứa Nam Nam lấy hai chiếc cặp chéo ra, hai đứa trẻ lập tức đeo lên vai chạy ra ngoài khoe, tiện thể kéo cả Hứa Tiểu Mãn ra.
"Hai thằng nhóc thúi này." Tống Quế Hoa cười mắng. Thấy con trai vui vẻ như vậy, trong lòng cô ấy cũng thấy rất vui.
Vốn dĩ các món ăn trong nhà đã chuẩn bị gần hết, nhưng lần này Hứa Nam Nam lại mang cá về. Thế là Tống Quế Hoa cũng không thiếu được phải mày mò làm món mới.
Hứa Nam Nam cũng xắn tay áo giúp đỡ.
Trong phòng bếp, Tống Quế Hoa lại hỏi về chuyện Hứa Quý đến thành phố lần trước. "Chú Quý của cháu sau khi về có nói với thím, thím lo sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc cháu ở trong mỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận