Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 480

Mượn hành động này để giấu đi khuôn mặt đang bỏ bừng của chính mình.
Trước đây cô với Lâm Thanh Bách đúng là không chú ý đến những điều này. Cô vẫn luôn nghĩ khi đã là người yêu của nhau thì việc ôm hôn là một điều rất bình thường. Bây giờ ngẫm lại mới cảm thấy bản thân đã đi quá giới hạn rồi.
Nhập gia tùy tục. Sau này phải cẩn thận hơn, lỡ như anh Lâm thật sự giật súng cướp cò thì không ổn.
Buổi chiều lúc Lâm Thanh Bách đến đón cô, Hứa Nam Nam nhất quyết không chịu để cho anh hôn mình, đặc biệt là khi ở ngay đường lớn trong thị trấn.
Mặt Lâm Thanh Bách đen như đít nồi. Nếu anh chưa từng được nếm qua hương vị tuyệt vời này thì còn có thể nhịn được, nhưng một khi đã thử qua rồi lại không cho động vào, cả người cứ bứt rứt khó chịu.
Nhưng nếu cô bé này không thích, anh cũng sẽ không ép buộc, có muốn cũng phải nhịn lại.
Hai người dắt xe đạp, cách nhau hai cái nắm tay. Hứa Nam Nam kể về nội dung tư tưởng tiến bộ đang học gần đây, hỏi Lâm Thanh Bách dạo này có tiếp thu tư tưởng mới nào không.
Lâm Thanh Bách lần lượt trả lời từng vấn đề một.
Đến khi hai người đi đến cửa nhà, cả hai đã tiến hành xong một lần trao đổi tư tưởng toàn diện, đạt được sự thống nhất đầy đủ hài hòa.
Hứa Nam Nam cười thỏa mãn: "Đồng chí Lâm, tiếp tục duy trì tư tưởng tiến bộ tích cực này, phải học tập, phải phát triển, phải dũng cảm tìm tòi. Được rồi, buổi trao đổi ngày hôm nay đến đây là chấm dứt, ngày mai lại gặp."
Nói xong cười tủm tỉm mắt chớp chớp đi vào nhà.
Bà Vu gọi với ra ngoài: "Lâm à, cháu có muốn vào trong ngồi một lát không?"
Lâm Thanh Bách cười: "Không được đâu bà ạ, cháu còn có chút việc phải về trước."
Bà Vu cũng không ép buộc, dù sao còn chưa kết hôn, nếu cho nhà trai vào cửa dễ dàng thì sẽ xem nhẹ nhà gái rồi.
"Được, cháu về trước đi, khi nào rảnh thì qua chơi."
Lâm Thanh Bách cười đồng ý với bà, lúc dắt xe quay đầu đi mới thở phào một hơi, cô bé của anh đúng là càng ngày càng biết cách giày vò người khác.
Vẫn còn phải chờ nữa, chờ em ấy lớn đủ tuổi để kết hôn.
Sang năm phải mang em ấy đi gặp cha mẹ mới được.
Lâm Thanh Bách vừa mới đạp xe trở lại khu tập thể ủy ban huyện thì đã bị cục trưởng Cao gọi.
Cục trưởng Cao đã đến khu tập thể để tìm anh từ sớm, kết quả anh lại không ở nhà nên vẫn luôn ở dưới tầng ngồi chờ, thấy anh về mới bật người dậy chạy đến.
"Em trai Lâm, vụ lần này cậu phải ra mặt rồi. Hiện tại Lưu Kiến Quân đang làm loạn ở cục, người nhà nạn nhân kia cũng đang làm ầm ĩ ở cục, anh đây đang khó xử lắm."
Hai ngày này cục trưởng Cao đau đầu muốn chết. Vụ việc của một cặp nam nữ thì cứ thừa nhận cho xong đi, dù sao thì ai cũng biết rồi, che giấu còn có ích gì nữa, cứ chối đây đẩy. Thằng nhóc Lưu Hồng Quân với Hứa Hồng kia trước đó không phải vẫn luôn gặp nhau rất nhiều lần sao, điểm mấu chốt là ngày đó thằng nhóc Lưu Hồng Quân kia đúng thật có lượn lờ bên ngoài, không biết rốt cuộc nó đã làm cái gì. Cậu ta không thừa nhận việc của Hứa Hồng, nói là có người làm chứng, nhưng dở cái là nhân chứng này lại là đám đồng bọn hay lêu lổng với cậu ta, người nhà người ta thế nào cũng không chịu chấp nhận.
Cậu ta không chịu nhận, cha cậu ta là Lưu Kiến Quân đương nhiên cũng không chấp nhận, không chịu giao con ông ta ra. Nhưng con gái nhà người ta cứ nhất quyết chỉ định là tên đó, người nhà còn ở cục cảnh sát đòi công lý thích đáng, vậy thì làm sao bây giờ.
Ông ấy không khuyên nổi Lưu Kiến Quân, nên đành phải để Lâm Thanh Bách là cấp trên đi khuyên giải. Cho dù hai người có mâu thuẫn đến mấy thì cũng phải nể mặt cấp trên đôi phần đúng không.
Lâm Thanh Bách nghe kể lại sự tình thì hỏi: "Người nhà bọn họ dự định giải quyết như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận