Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 819

"Thân thể mẹ vốn đã không tốt rồi, thằng nhóc này còn không bớt lo để mẹ suốt ngày lo lắng cho nó. Chắc kiếp trước mẹ phải nợ nó nhiều lắm nên giờ nó mới đến đây để đòi nợ mẹ." Khuôn mặt Đại Bảo toàn là nước mắt.
Bao năm qua, mẹ anh đã không được sống một cuộc sống yên ổn. Ở ngoài, bà hy sinh rất nhiều vì tổ quốc, về nhà, bà lại hết lòng vì con vì cái.
Tiểu Bảo khóc quỳ ở đó. Thanh niên hai mươi tuổi, lúc này hứng thú nổi loạn đặc trưng của thiếu niên đã mất hết. Mắt cậu dán chặt vào phòng bệnh của mẹ mình.
Ở sau lưng cậu, hai đứa cháu đi theo cũng run rẩy. Họ tin tưởng, đợi giải quyết chú nhỏ xong là đến lượt bọn họ.
Nếu như bà nội thật bị chọc tức ra vấn đề gì, bọn họ chết cũng chưa hết tội.
Trong phòng bệnh, Lâm Thanh Bách vừa nắm tay Hứa Nam Nam, vừa đọc báo. Bên cạnh là bác sĩ chăm sóc sức khỏe ngồi uống trà, thỉnh thoảng nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài.
Nghe thấy bên ngoài đã đánh nhau rồi, bác sĩ bị dọa sợ đến mức suýt thì chạy ra ngoài nói sự thật. Bác sĩ cũng lo sau này mấy anh em nhà họ mà biết mình nói dối thì sẽ cùng nhau lôi ông ấy ra đánh hội đồng mất.
Nhưng nhìn đồng chí Lâm trước mặt, ông ấy không còn cách nào khác, đành phải nhịn xuống mà uống trà tiếp, trà này không phải lúc nào cũng có thể uống được.
Hứa Nam Nam đang nhắn tin với Cổ Lỗ Sĩ trên cửa hàng Taobao.
Những năm này, tinh thần của bà không được tốt lắm nên bà hiếm khi lên cửa hàng Taobao. Mỗi lần lên là lần bà yếu ớt một đoạn thời gian.
Cổ Lỗ Sĩ: "Đừng nóng giận, tôi cảm thấy con cháu nhà cô đều sẽ thành tài cả. Con út nhà cô sau này sẽ tốt hơn thôi."
Hứa Nam Nam nói: "Thằng nhóc đó bao năm nay tôi mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi. Bình thường thì cũng thôi đi, bây giờ nó còn học người ta đi đánh bạc. Đã thế lại còn tụ tập đánh nhau nữa chứ, tôi tức điên lên được. Tôi sẽ cho chúng thấy tôi tức giận thì sẽ thế nào. Để cho nó nếm trải cuộc sống không có mẹ là như thế nào."
Cổ Lỗ Sĩ: "..." Vậy lúc đó bà nội lên cơn đau tim làm cả nhà sợ hãi, thật ra là giả à…
Trong ký ức xa xăm, cũng chính vì việc này mà làm bà nội lâm bệnh nặng, thế nên sau này các thế hệ nhà họ Lâm đều nghiêm khắc với con cháu đến đỉnh điểm.
Hứa Nam Nam gửi mặt cười sang nói: "Nhưng tôi biết cậu là một đứa bé ngoan, giống như cha cậu vậy, nghe lời và hiểu chuyện từ nhỏ."
Cổ Lỗ Sĩ: "Bà biết?"
Thế là hai người cùng nhau rớt mạng.
Trong tiềm thức, Hứa Nam Nam xoa xoa cái đầu đau như búa bổ. Bà muốn vào cửa hàng Taobao lại, nhưng bà không thể. Bà không biết đây có phải lần cuối cùng bà vào cửa hàng Taobao hay không, nhưng bà không cảm thấy hối tiếc.
Bà thở dài, mở mắt ra.
Có một vòng người vây quanh giường, khi bà mở mắt ra, mọi người đều xúm lại gần.
"Mẹ, mẹ thấy khá hơn chút nào không?" Đại Bảo lo lắng hỏi thăm.
Nhị Bảo cũng lại gần nói: "Mẹ, mẹ thấy có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với chúng con."
Con trai của Nhị Bảo đi theo sau, nói lí nhí: "Bà nội, chúng cháu sai rồi, sau này chúng cháu không bao giờ dám làm vậy nữa. Bà đừng giận. Nếu bà giận, bà cứ đánh cháu đi. Da cháu dày, bà yên tâm."
Con trai Đại Bảo đá vào mông cậu ta một phát.
Lâm Thanh Bách nói: "Được rồi, tất cả ra ngoài đi, mẹ mấy đứa vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi đã."
Nghe Lâm Thanh Bách nói với giọng uy nghiêm, con cháu mới miễn cưỡng rời khỏi.
"Thằng nhóc thối đâu rồi?" Hứa Nam Nam hỏi.
"Còn đang quỳ bên ngoài, mấy ngày nay vẫn không chịu đứng lên."
Hứa Nam Nam nghe vậy, lập tức thấy đau lòng, nhưng khi nghĩ đến đứa bé này hư hỏng, bà chỉ đành nhẫn tâm.
Lâm Thanh Bách chịu không nổi: "Để thằng bé vào đi, tôi nghĩ lần này thằng bé biết lỗi rồi."
Hứa Nam Nam trầm ngâm một hồi, mới miễn cưỡng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận