Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 481

"Ý định của người ta là kết hôn, chỉ cần cưới rồi sẽ không truy cứu nữa. Nhưng ông Lưu có chết cũng không chịu chấp nhận, bảo việc này không có liên quan gì đến con ông ấy hết."
Lâm Thanh Bách đương nhiên biết là không có liên quan gì, anh nghĩ việc này cần nhanh chóng giải quyết sớm chút, ầm ĩ lâu quá sẽ phiền toái.
"Em đi tìm anh Lưu nói chuyện."
Bên trong cục cảnh sát, Lý Tĩnh đang làm việc với cảnh sát. Hứa Kiến Sinh ngồi bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng, một bước cũng không chịu nhường. Hứa Hồng gây ra vụ lùm xùm này là lỗi của chị ta nhưng sai lầm này là của cả hai bên, đối phương cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu không nhà họ Hứa sẽ mất hết mặt mũi. Sau này bọn họ sao còn ngẩng đầu mà sống được.
Còn có một điều, Hứa Hồng gặp chuyện ở trong thành phố, hắn ta không có cách nào giải thích với người ở quê nhà được.
Cảnh sát Tôn vô cùng đau đầu, liếc nhìn Lưu Kiến Quân ngồi bên cạnh.
Tay Lưu Kiến Quân đặt ngang hông, vị trí đó đang đang treo một khẩu súng đấy. Mặc dù sẽ không thật sự lấy ra bắn người, nhưng nhìn thôi cũng khiến cho người khác cảm thấy khiếp đảm.
Cảnh sát Tôn cẩn thận hỏi: "Bộ trưởng Lưu, ông xem việc này..."
"Con tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy." Lưu Kiến Quân khẳng định.
Trên thực tế, trong lòng ông ta cũng có hơi nghi ngờ là do Lưu Hồng Quân làm, nhưng lúc này kể cả đúng là con ông ta làm thì ông ta cũng không thể thừa nhận.
"Chẳng lẽ cháu gái tôi cứ vậy bị người ta bắt nạt sao? Con bé vẫn còn là gái chưa chồng đấy." Lý Tĩnh ngoài miệng thì kiên trì nói, trong lòng lại đang kiềm chế nỗi sợ hãi. Oán trách vì sao cha mẹ mình lại đi sớm như vậy, hiện tại muốn tìm người làm chỗ dựa cũng không có. Lại oán hận Hứa Hồng ngu ngốc, sao trước đó lại muốn kéo Lâm Thanh Tùng vào chứ, làm giờ cô ta muốn đến tìm người này hỗ trợ cũng không biết phải nói như nào.
Hứa Kiến Sinh cũng trầm mặt nói: "Sự việc này nếu không giải thích rõ ràng, chúng ta đi tìm chủ tịch huyện, tìm bí thư. Nếu không thì lên thành phố, lên tỉnh. Kiểu gì cũng có nơi có thể lấy lại công bằng cho dân chúng bọn tôi."
Dù sao hắn ta cũng là người từng đi bộ đội, khí thế lúc này không hề thua Lưu Kiến Quân.
Lưu Kiến Quân trừng mắt nhìn hắn ta, cả hai giằng co không ai nhường ai.
"Ông Lưu à, có gì từ từ nói, thái độ như này không tốt đâu." Cục trưởng Cao nghiêm mặt đi đến, đi theo phía sau ông ấy là Lâm Thanh Bách.
Hứa Kiến Sinh cũng nhìn thấy Lâm Thanh Bách, lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhà mình xảy ra chuyện xấu như vậy thế mà lại để người yêu của Nam Nam biết đến.
Mặc dù Nam Nam không nhận hắn ta nữa, nhưng trong lòng hắn ta vẫn cảm thấy người này là bậc con cháu của mình. Chuyện xấu trong nhà bị con cháu biết, hắn ta cảm giác quá bẽ mặt.
Lâm Thanh Bách chỉ liếc hắn ta một cái rồi nói với Lưu Kiến Quân: "Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện, để cục trưởng Cao nói chuyện với gia đình đi."
"Bộ trưởng Lâm, không có gì phải nói thêm cả, con tôi khẳng định chưa làm qua chuyện này." Lưu Kiến Quân thốt ra lời theo bản năng.
Ông ra vốn cùng Lâm Thanh Bách không hòa hợp, hiện tại vì chuyện này của thằng con mà bị nắm nhược điểm, không biết đối phương sẽ làm to chuyện lên mức nào đâu.
Lâm Thanh Bách nhíu mày: "Anh Lưu đừng kích động, đi ra ngoài nói chuyện nào." Giọng nói mang theo vài phần áp lực.
Lưu Kiến Quân nghiến chặt răng, cúi đầu đi ra bên ngoài.
Lâm Thanh Bách gật đầu với cục trưởng Cao, sau đó cũng đi theo ra ngoài.
Đám người rời đi rồi, Hứa Kiến Sinh hỏi: "Người kia là..."
"Là bộ trưởng bộ vũ trang huyện chúng ta, cấp trên của đồng chí Lưu Kiến Quân." Cục trưởng Cao nói: "Có cậu ấy hỗ trợ làm công tác tư tưởng, các vấn đề sau của việc này có lẽ sẽ xoay chuyển được."
Mặc kệ thế nào, phải ổn định người trong nhà trước, đừng để thật sự xông lên đến tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận