Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 648

Thấy Lâm Thanh Bách kiên quyết, Giang Bá Ân cũng biết đó là giới hạn.
Người ta đang lo tính toán sổ sách sau vụ thu đây mà. Được rồi, cũng không phải chuyện lớn lao gì, vẫn tốt hơn nhiều so với mỗi năm dùng vật tư để đổi lấy kỹ thuật. Trước mắt, đồng chí nữ này có lòng đóng góp không yêu cầu bù đắp, cũng nên thưởng chút gì đó khích lệ.
Chỉ mấy chữ mà thôi, vị đó cũng không đến nổi nhỏ nhen như vậy.
Hơn nữa dạo này tâm trạng của vị đó cũng không tệ lắm, chuyện này không khó.
"Cậu ở đây đợi thêm hai ngày nữa, tôi sẽ cho ngươi đích thân đưa tới." Giang Bá Ân cố ý làm ra vẻ tức giận nói. "Dẫn dắt cậu mấy năm, chưa bao giờ thấy cậu nghe lời tôi cả."
Lâm Thanh Bách cười: "Nếu như không nghe lời thủ trưởng thì cả ngày tôi chạy đôn chạy đáo theo thủ trưởng làm gì?"
"Đó là do cậu thông minh, ranh con."
Giang Bá Ân cười mắng.
Từ quân khu đi ra, Lâm Thanh Bách ngồi xe trở về khu tập thể. Lý Uyển mở cửa thấy anh trở lại, mặt nở nụ cười: "Thanh Bách về rồi à, ngày nào cũng bận túi bụi thế, cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe chứ."
Năm nay Lâm Thanh Bách từ Nam Giang trở lại hai lần, Lý Uyển rất lấy làm kinh ngạc. Nhưng mà con trai về nhà là chuyện tốt, có cơ hội để bồi dưỡng tình cảm.
Lâm Thanh Bách gật đầu một cái rồi đi thẳng vào nhà. Lâm Trường Chinh nghe thấy tiếng động, từ thư phòng ở trên lầu đi xuống, đứng ở đầu cầu thang bảo Lâm Thanh Bách đi lên lầu.
Lâm Thanh Bách thẳng tiến lên lầu.
Nhìn hai cha con đi vào thư phòng, Lý Uyển thở dài.
Gần đây anh Lâm cũng thay đổi rồi, không ra khỏi cửa nữa, ngay cả bên quân khu cũng không mặn mà đi nữa. Hai cha con vừa về một cái là đi ngay vào thư phòng nói chuyện, trong nhà ngay cả một người nói chuyện với bà ta cũng không có.
Ở trong thư phòng, Lâm Trường Chinh hỏi phản ứng của bên trên, sau khi nghe Lâm Thanh Bách tường thuật lại, ông im lặng rất lâu. "Thanh Bách, cha đã cảm giác được một số việc không ổn. Vốn sợ sẽ liên lụy đến con, bây giờ không cần lo lắng nữa rồi. Có chuyện này chống đỡ, ít nhất sẽ không có ai động đến con."
"Cha, con hy vọng lần này cha hãy kiên định."
"Có một số việc tự cha không quyết định được. Dì con dù gì cũng là vợ của cha, cha đã có lỗi với mẹ con, không muốn lại phụ lòng thêm bà ấy nữa."
Lâm Thanh Bách sầm mặt: "Con sẽ sắp xếp cho Thanh Tùng vào sở nghiên cứu, sở nghiên cứu không dính líu gì đến bên ngoài hết, để cho nó ở trong đó làm nghiên cứu đi."
Lâm Trường Chinh gật đầu: "Thằng nhóc này sắp xếp như vậy là thích hợp nhất."
Lần này hai người không nói sâu hơn nữa. Có một số chuyện đã không thích hợp để cho Lâm Trường Chinh biết. Đối với ông cũng không phải chuyện gì tốt.
Lý Uyển thì lại tò mò hai cha con bận bịu cái gì, lúc ăn cơm có hỏi mấy câu, Lâm Trường Chinh nghiêm mặt không cho bà ta hỏi nhiều.
Lý Uyển cắn môi, lại hỏi Lâm Thanh Bách: "Hỉ Mai bây giờ ở tỉnh lỵ đúng không. Dì biết con không thích nó, nhưng dù gì nó đến đó cũng là vì con, ít nhiều cũng quan tâm đến nó một chút."
Bà ta biết Lâm Thanh Bách không thích bà ta xen vào những chuyện này, cho nên lúc nói chuyện cũng cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất.
Lâm Trường Chinh vừa nghe, đập ngay đôi đũa xuống: "Em lại qua lại với nhà họ Tôn?"
"Không, em chỉ ngẫu nhiên gặp được hai mẹ con Hỉ Mai, mẹ con bé nhờ vả đôi câu thôi. Em cảm thấy làm thế cũng là lẽ dĩ nhiên." Bà ta còn lo lắng vì chuyện trước kia có xích mích với nhà họ Tôn, bây giờ có cơ hội cải thiện tình hình, bà ta vẫn hy vọng có thể xoa dịu lại.
"Nếu như em còn qua lại với nhà bọn họ, còn nhắc đến những chuyện này thì về quê sống đi. Chờ anh về hưu, anh cũng sẽ về đó." Lâm Trường Chinh xanh mặt nói.
Nghe vậy, trong lòng Lý Uyển hoảng hốt. "Anh Lâm, em chỉ nói chút thôi mà, không hề có ý gì khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận