Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 806

Chu Thắng Nam khoanh hai tay lại: "Tôi chỉ tùy việc mà xét thôi, đã là xã hội mới rồi mà tư tưởng của anh có thể đừng cổ hủ như vậy được không. Anh còn là người làm nghiên cứu nữa đấy. Nếu anh thật sự tuân theo quy tắc như vậy thì trời tối rồi không nên đến phòng tôi, làm hỏng danh dự của tôi rồi thì sau này làm sao mà tôi có thể quen với người đàn ông ưu tú khác đây?"
Lâm Thanh Tùng bật cười vì tức: "Người đàn ông ưu tú khác? Cô có thể quen với người như tôi đây này, tôi phục tùng cô, sau này tôi nghe lời của cô!" Vứt ra câu đó, cậu ta tiêu sái quay người ra cửa. Tiện tay còn đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, cậu ta lập tức nhăn nhó. Còn quen với người đàn ông ưu tú khác nữa chứ, với kiểu người như cô ấy thì quen với người đàn ông ưu tú gì được chứ. Cũng đã hôn cậu ta rồi, còn đi quen với người đàn ông khác…
Ngày hôm sau, thầy Trương đến trước cửa sở nghiên cứu đón người.
Lâm Thanh Tùng nghe học trò bàn tán nói cô Chu và thầy Trương rất xứng đôi, thậm chí thời gian kết hôn cũng thảo luận rồi, mặt cậu ta tái xanh.
Sau khi tan làm, cậu ta chạy thẳng tới khu tập thể.
Hứa Nam Nam đang xử lý công việc. Bây giờ cô chạy qua lại hai nơi Thâm Quyến và thủ đô, công việc cũng được mang đến thủ đô, thế nên dù cho có ở nhà thì cô ấy cũng rất bận rộn.
Đang làm việc thì nghe dưới nhà có tiếng của Thanh Tùng.
"Chị dâu, chị dâu có nhà không, chị hai, chị dâu…"
Hứa Nam Nam vừa nghe giọng thì đột nhiên đầu đầy chấm hỏi, đây là có bão tới sao.
Lúc đến dưới lầu, Lâm Thanh Tùng ngồi trên sofa mặt đầy đau khổ. Hứa Nam Nam nhìn bộ dạng cậu ta như thế, cảm thấy mình đã trở thành người chị thân thiết rồi, còn phải khuyên bảo một lát cho thanh niên quá lứa này.
"Lại có chuyện gì rồi? Là chuyện dì thúc giục kết hôn sao? Cùng lắm thì cậu đến sở nghiên cứu ở thôi mà." Hứa Nam Nam ngồi xuống sofa, xoa xoa thái dương của mình.
"Chị dâu, em xong đời rồi." Lâm Thanh Tùng nói giọng nặng trĩu.
"Ừ?" Hứa Nam Nam không hề để ý, với tính cách đó của Lâm Thanh Tùng, tuyệt đối là "tiểu Cường" đánh mãi không chết.
Lâm Thanh Tùng bi phẫn nói: "Em nói thật đấy, em bị một đồng chí nữ bắt nạt, không biết cô ấy làm gì với em mà hiện giờ mỗi ngày em đều không nhịn được cứ muốn nhìn cô ấy. Nói chuyện với cô ấy thôi em cũng rất căng thẳng, thấy cô ấy xem mắt với người khác thì suýt chút nữa đã đi đánh người. Có phải em tiêu đời rồi không?"
Hứa Nam Nam nghe được chuyện hay thì lập tức có tinh thần, hai mắt sáng lên: "Nhanh kể cho tôi nghe nào, kể cho tôi nghe từ đầu đến cuối, sao lại bắt nạt cậu, cậu có phản ứng gì? Nói ra đi, chị dâu nghĩ cách giúp cậu. Cậu nhìn xem anh trai cậu khó trị thế mà không phải là cũng đã bị tôi trị rồi đó sao? Cậu phải tin tưởng năng lực của tôi."
"Không phải anh trai em theo đuổi chị sao?"
"Nếu tôi không có bản lĩnh, thì có thể khiến anh ấy chủ động theo đuổi tôi sao?" Hứa Nam Nam nói khoác không biết ngượng.
Lâm Thanh Tùng chỉ còn nước còn tát. Cậu ta tìm Hứa Nam Nam cũng là cảm thấy trong gia đình này có cô là khá hiểu tâm ý của phụ nữ, hơn nữa cũng thông minh.
Thế là cậu ta kể ra chuyện Chu Thắng Nam hôn cậu ta vào ngày hôm đó, sau đó lại ra vẻ lạnh lùng vô cảm, còn nói về việc cô ấy ra ngoài xem mắt cho Hứa Nam Nam nghe.
"Chị dâu, chị nói xem em nên làm gì đây?"
Hứa Nam Nam cảm thấy dáng vẻ của Lâm Thanh Tùng hiện giờ giống như một cô con gái nhà lành bị Chu Thắng Nam trêu đùa, đợi chờ người ta tới cửa cầu hôn, kết quả là người ta muốn cưới người khác.
Gần mực thì đen, cô ra vẻ nghiêm trang nhìn Lâm Thanh Tùng: "Cái gì mà làm sao chứ, đương nhiên là theo đuổi người ta rồi. Cậu không có gì là xong đời cả, chỉ thích người ta, muốn sống với người ta mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận