Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 167

Tương Lệ Lệ căm hận cắn môi. Không phải là lấy được một giấy khen sao, có gì tài giỏi? Chờ con nhỏ đó gây họa cho nhà ăn, xem mấy người còn che chở không.
Trong lòng căm hận suy nghĩ, thau trong tay cũng chà đến mức vang loảng xoảng, phát ra âm thanh chói tai.
Hứa Nam Nam dẫn Hứa Linh rời khỏi nhà ăn, cho Hứa Linh một nắm kẹo, bảo cô nhóc đi tìm bạn chơi. Cô thì về ký túc xá thay quần áo sạch sẽ, lúc này mới ra khỏi mỏ.
Từ sau lần nghĩ tới chuyện mua nhà, cô đã bắt đầu suy nghĩ thêm để dành ít tiền, dễ mua căn nhà thích hợp.
Còn vấn đề nguồn tiền nên giải thích thế nào... chờ có tiền hẵng nói, bây giờ lo lắng cũng mất công.
Người của thị trấn phần lớn đều có đơn vị, sau khi ăn cơm trưa xong, người trên đường cũng không nhiều, chỉ có ít người già và đám con nít đi lại trên đường. Bọn nhỏ túm năm tụm ba ngồi xổm một chỗ chơi trò chơi, cũng không cần ai trông.
Trên đường cũng không có nhiều xe như sau này, đến xe đạp cũng khó thấy một chiếc.
Lúc này thật sự nghèo, cô cũng muốn mua một chiếc xe đạp. Trong cửa hàng Taobao có đủ loại xe đẹp, chờ mua nhà, cô sẽ mua một chiếc loại phượng hoàng.
Vẫn quen cửa quen nẻo đến nhà của cặp vợ chồng già lần trước.
Ông Vu Đông Lai tới gặp cô, đôi mắt đục ngầu sáng lên: “Cô gái nhỏ, đã lâu rồi cháu không tới.”
“Trong nhà mãi không có đồ tốt, lần này mang từ ngoài về, cháu bèn tới ngay.” Hứa Nam Nam cười nói.
“Lại có đồ tốt rồi, lần này là gì?” Vu Đông Lai vui vẻ nói, lại nghĩ đến gì đó, vội vàng bảo Hứa Nam Nam vào nhà: “Xem ông này, mau vào rồi nói.”
Hứa Nam Nam đeo túi xách vào nhà.
Vào nhà thì không thấy bà cụ: “Ông Vu, cháu không thấy bà Vu.”
“Ở phòng đấy.” Trên gương mặt của Vu Đông Lai lại khôi phục vẻ chán nản trước đó: “Gần đây bệnh cũ lại tái phát, luôn không ăn được gì. Đi bệnh viện, bác sĩ cũng bế tắc, nói là tâm bệnh.”
Ông ấy nhìn hình con trai trên tường.
Từ sau khi con trai đi, sức khỏe của bạn già càng ngày càng không tốt.
Hứa Nam Nam nhìn theo tầm mắt của ông ấy nhìn hình trên tường, người con trai mặc quân trang trên hình rất trẻ.
Tâm trạng của cô cũng hơi bị ảnh hưởng, không biết nói gì, trên đời này nỗi đau mất con là đau nhất. Cô lấy sữa bột trong túi đeo ra: “Đây là sữa bột dành riêng cho người lớn tuổi, không giống với trước đây.”
Vu Đông Lai cầm lấy, nhìn bình thủy tinh trong tay, tâm trạng cũng khá hơn. Cho dù thế nào, để bạn già ăn ngon chút cũng được, đây cũng là chuyện duy nhất mà ông ấy có thể làm vào bây giờ.
Vu Đông Lai đi lấy tiền, Hứa Nam Nam ngăn ông ấy, hơi áy náy nói: “Ông Vu, không vội đưa tiền, thật ra cháu muốn xin ông giúp một chuyện.”
“Chuyện gì, cháu nói đi, nếu ông làm được thì chắc chắn sẽ giúp cháu.” Vu Đông Lai sảng khoái nói, đứa bé này giúp đỡ ông ấy không nhỏ, bằng không sẽ không có đồ dinh dưỡng cho bạn già. Không phải ông ấy chưa từng nghĩ tại sao đứa bé này có thể có những món đồ tốt, nhưng mà đây không phải chuyện mà ông ấy xen vào. Bây giờ trong nhà chỉ có ông ấy và bạn già, để ý nhiều như vậy làm gì, có ăn là được.
Hứa Nam Nam cũng suy nghĩ đến việc nhà Vu Đông Lai ít người, cho nên mới quyết định tìm Vu Đông Lai giúp: “Ông Vu, là thế này, cháu quen một người trên đảo, có thể tìm người đó giúp mang đồ về trong thời gian dài, đồ hiếm lạ gì cũng lấy được, cháu muốn xem thị trấn có ai cần không. Ông Vu ở thành phố lâu, xem có ai cần những đồ dinh dưỡng này như ông không, có thể giới thiệu giúp cháu không?”
Vu Đông Lai vô cùng kinh ngạc: “Cô bé, cháu đang làm...” kinh doanh à Ông ấy không dám nói hai chữ phía sau.
Thứ này một mua một bán, không phải giống nhà tư bản trước đây sao? Ông ấy và Hứa Nam Nam đơn độc mua bán như vậy, cũng phải lén lút đấy.
“Cô gái nhỏ, cháu muốn nhiều tiền như vậy làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận