Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 218

"Nam Nam, sao cháu về rồi?" Tống Quế Hoa lau khô nước trên tay, đón Hứa Nam Nam đi vào.
"Thím, cháu về để chuyển hộ khẩu ạ."
Tống Quế Hoa và bà Trần nghe xong, đơ người một lúc. Tống Quế Hoa hỏi: "Chuyển hộ khẩu? Chuyển đến chỗ nào?"
"Chuyển lên hầm mỏ trên thị trấn ạ. Thím, cháu đỗ làm công nhân chính thức ở hầm mỏ rồi, sau này sẽ là công nhân của hầm mỏ, hộ khẩu phải chuyển qua đó."
Cô vừa dứt lời, đế dép trong tay bà Trần cũng rơi theo. Bà ấy mở to mắt nhìn cô. Tống Quế Hoa cũng kinh ngạc, có chút không dám tin: "Nam Nam, ý cháu là, cháu bây giờ là công nhân của thành phố rồi à? Giống với Hứa Kiến Sinh, phải chuyển hộ khẩu vào thành phố, lĩnh lương, được chia khẩu phần lương thực à?"
Hứa Nam Nam gật đầu cười.
Đôi mắt Tống Quế Hoa chốc lát đỏ ửng lên, góc mắt có chút ướt. Gật đầu nhẹ một cái: "Tốt, tốt."
Bà Trần cũng vui vẻ ra mặt, vỗ vỗ Tống Quế Hoa: "Đây là chuyện tốt, khóc lóc cái gì?"
"Đây là con vui. Trước đây Nam Nam khổ nhường nào cơ chứ, bây giờ càng ngày càng tốt rồi, còn là người thành phố nữa."
Tống Quế Hoa thật sự là quá vui mừng, trong lòng kích động đến nỗi không biết nói chuyện thế nào rồi.
Lúc đầu giúp đỡ hai đứa trẻ này, cũng chỉ vì nhìn chúng trưởng thành từ bé đến lớn, lại thấy người nhà ông Hứa quá quá đáng, cô ấy không nhìn nổi. Nhưng sau này ở với nhau rồi thì có tình cảm thật sự.
Lũ trẻ có thể sống tốt thì cũng giống như cô ấy được sống tốt vậy, nghĩ thôi trong lòng cũng thấy dễ chịu.
"Nam Nam, cháu thật có tiền đồ mà, cháu làm bọn thím nở mày nở mặt rồi." Tống Quế Hoa nói.
"Thím, trước đây may mà có mọi người chăm sóc. Nếu không cháu cũng không có ngày hôm nay." Không nói cái khác, chuyện hộ khẩu hồi đó, nếu không phải chuyển ra được thì chỉ sợ nhà ông Hứa còn lấy ra để đặt điều cô.
"Vẫn là bản thân cháu tự có tiền đồ."
Bà Trần ở bên cạnh nhắc nhở: "Nếu muốn làm hộ khẩu, phải đi sớm một chút, lát nữa Hứa Căn Sinh phải ra đồng rồi."
Tống Quế Hoa thế mới phản ứng lại, kéo Hứa Nam Nam nói: "Đúng đúng đúng, việc này phải làm nhanh nhanh, chuyển hộ khẩu vào thành phố sớm một chút." Cô ấy cũng không rửa bát nữa, kéo theo Hứa Nam Nam vào phòng lấy sổ hộ khẩu, rồi lại vội vàng kéo Hứa Nam Nam đi tìm Hứa Căn Sinh.
"Mẹ, lát nữa mẹ nói với Hứa Quý một tiếng là con sẽ xuống đồng muộn một chút." Khi đi, cô ấy dặn dò bà Trần.
Bà Trần nói: "Được rồi, con cứ lo làm việc chính đi, tí nữa mẹ nói."
Đợi Tống Quế Hoa và Hứa Nam Nam đi xa, bà Trần cười thở dài: "Đúng thật là có tiền đồ." Rồi lại quay sang nhìn nhà ông Hứa: "Lần này chỉ sợ là sẽ hối hận đến hộc máu thôi."
Việc Hứa Nam Nam làm hộ khẩu cũng gây ra một náo động nhỏ ở nhà Hứa Căn Sinh.
Lưu Đại Hồng vừa nghe tin Hứa Nam Nam đã được nhận làm chính thức ở hầm mỏ, vừa kinh ngạc, vừa vui mừng. Ai mà ngờ được, đứa bé đáng thương ở thôn họ Hứa năm ấy, bây giờ đã trở thành người thành phố rồi.
Đây đúng là hóa thành phượng hoàng bay lên cành cao mà.
Trong lòng người dân trong thôn, không có gì hạnh phúc hơn là việc được trở thành công nhân, lĩnh lương, được chia khẩu phần lương thực.
Hơn nữa nghe nói công việc của Hứa Nam Nam còn là công việc văn phòng. Ngồi trong văn phòng, vậy chẳng phải là làm quan đó sao.
Ôi chao, Nam Nam bây giờ đã là quan rồi.
Vì hộ khẩu phải chuyển từ nông thôn lên thành phố, nên phải đặc biệt đến chính quyền địa phương.
Đến chính quyền địa phương sẽ lỡ nhiều thời gian, ngó chừng sắp tới giờ phải xuống đồng làm việc rồi, thế là Hứa Căn Sinh dứt khoát để Hứa Nam Nam đợi, hắn ra đồng sắp xếp công việc, sắp xếp xong rồi lại quay về đưa Hứa Nam Nam đến chính quyền địa phương.
"Mau đi đi, đừng dài dòng, chúng tôi đang đợi đây."
Lưu Đại Hồng chỉ thiếu nước đá vào mông hắn một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận