Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 364

May mắn là đối phương cách mình ngàn núi vạn sông, còn cách nhau vài thập niên, vạch trần cũng không sao.
Trời mới thấy, kiếp trước cô chỉ đi quảng trường nhân dân ngắm cảnh, làm gì được đi đường Đông Thai chứ.
Tuy lúc đó cô có mở một cửa hàng nhỏ trên Taobao, nhưng một tháng thu nhập vài nghìn ở cái đất Thượng Hải này còn chẳng đủ sống. Sao mà dám đi lượn ở thành phố lớn như thế này.
Cổ lỗ sĩ: "Không sao, tôi biết có một vài ngón nghề không thể tùy tiện nói ra. Tôi hiểu quy tắc nghề nghiệp mà."
Người ta đang tưởng cô không muốn nói ra cách lấy được đồ cổ, nên mới cố tình nói dối đấy à. Hứa Nam Nam rõ oan uổng. Cậu hiểu cái gì, tôi nói cậu biết rồi thì cậu lấy được chắc?
"Thực ra, cậu thấy đó, ngay cả đường Đông Thai tôi cũng không biết thì làm gì có ngón nghề nào. Tôi chỉ là gặp may thôi."
Hứa Nam Nam thành thực nói. Cô chưa từng kinh doanh loại hàng này bao giờ, làm sao biết đi đâu tìm đồ cổ được. Kiếp trước cô chỉ bán đồ cũ ở niên đại này, ăn được chút tiền chênh lệch. Sao có thể chơi những món cao cấp như đồ cổ gì đó chứ.
Cổ lỗ sĩ: "Bình thường thì một đống đồ đồng cổ, thi thoảng lại vơ được mấy món đồ cổ thời Thanh thời Minh, vận may của cô cũng tốt thật."
Xem đi, nói thật đối phương cũng không tin.
Hứa Nam Nam suy nghĩ rồi nói thẳng: "Thôi được, thật ra mấy thứ đó đều do một vị phụ huynh nhà tôi sưu tầm. Hồi đó ông chạy tới trạm thu hồi phế liệu cả ngày, mua về rồi đem chôn. Bây giờ mới lấy hết ra đổi thành tiền."
Cổ lỗ sĩ: "Phụ huynh nhà cô cũng biết nhìn xa phết đấy."
Đúng thế. Hứa Nam Nam ngạo nghễ cười.
Cổ lỗ sĩ: "Ngoài đồ đồng ra còn gì khác nữa không. Cửa hàng cô mặc dù có rất nhiều sách cổ, nhưng lại không có bao nhiêu vật quý. Hơn nữa tôi phát hiện, hình như cô không còn món đồ cổ nào khác ngoài sách, tranh với đồ đồng. Sao lúc đó trưởng bối nhà cô không giấu ít đồ sứ. Mấy cái đó mới đáng giá."
Hứa Nam Nam vừa thấy tin này mắt sáng lên ngay. "Cậu nói hồi đó đồ sứ được bảo tồn như thế nào. Tôi thì nhìn thấy không ít vật quý rồi, nhưng dân thường như tôi không được tiếp xúc nhiều."
Cổ lỗ sĩ: "Trước đây đồ sứ bị hư hại rất nhiều. Rất đáng tiếc. Khi đó ngoại trừ những người am hiểu biết cách bảo tồn ra thì phần lớn đều bị hư hao hết. Những gì cô thấy là số ít còn sót lại. Dù sao mấy cái đó vỡ nứt rồi thì cũng vô dụng. Mà những cái may mắn được giữ gìn thì cũng vô tình bị người ta giữ lại, sau đó được những người am hiểu phát hiện."
Cổ lỗ sĩ: "Tôi còn nhớ trước đây bà nội từng nói với tôi, hồi còn trẻ bà tìm được rất nhiều đồ sứ ở dưới góc tường của nhà dân."
Mắt Hứa Nam Nam sáng lên.
Bà nội cậu thông minh thật đấy. Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ. Một viên gạch của bức tường thành cổ ngày xưa cũng có thể bán lấy tiền cơ mà.
Cổ lỗ sĩ: "Được rồi, tôi phải đi tu sửa lại đồ đồng đây, cô cố gắng giúp bạn tôi tìm món quà nhé, cậu ta có tiền!"
Hứa Nam Nam đang định nhắn tin hỏi xem chỗ nào ở Thượng Hải có nhiều đồ sứ, nhưng đối phương vừa gửi xong một tin nhắn đã đăng xuất rồi.
Tôi cũng muốn tìm mà, cũng chỉ tôi mới có thể tìm được đó.
Suốt quãng đường đến Thượng Hải gió êm biển lặng.
Lần này Hứa Nam Nam đã quen đường quen lối, nhanh chóng tìm được nhà khách mình từng ở trước đó. Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân cười chào hỏi Hứa Nam Nam: "Đồng chí Hứa lại đi công tác đấy à."
Hứa Nam Nam cười đáp: "Ừ, công việc của bọn tôi đi cả ngày cũng công tác không xong."
Cô gái ở quầy lễ tân tên Tiểu Khương, hồi trước Hứa Nam Nam cho cô ấy một túi hạt dưa ngọt, từ đó cũng thân thiết với Hứa Nam Nam hơn.
Sau khi đăng ký xong, Tiểu Khương mở một phòng đơn, nhỏ giọng nói: "Ở phía Nam, rộng rãi thoáng đãng lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận