Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 60

Nhưng thái độ của Lý Tĩnh với con cái hôm nay, tệ hơn nhiều lúc bình thường đối xử với đám Hồng Hồng.
“Sao em lại đối xử với nó không tốt hả, anh cũng không nhìn thử xem tính tình của nó.” Lý Tĩnh lập tức nói. Mắt không dám nhìn Hứa Kiến Sinh, nghiêng người nằm một bên. Hứa Linh ở dưới chân giường trở mình, phát ra tiếng ngáy khò khè. Cô ta ghét bỏ nhìn một cái.
Hứa Kiến Sinh sửa lại chăn cho Hứa Linh, lại dựa vào đầu giường: “Lý Tĩnh, cho dù như thế nào, Nam Nam cũng là con gái ruột của chúng ta, từ nhỏ đã không sống bên cạnh chúng ta, em nên tha thứ cho nó.”
Mặc dù bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ, con gái không thể sống bên cạnh, trong lòng Hứa Kiến Sinh cũng phân biệt rất rõ ràng. Cho dù như thế nào, đó vẫn là con gái của bọn họ, mặc dù hắn ta thích con trai, nhưng con gái cũng là con của hắn ta, không thể khiến nó chịu uất ức.
“Em biết rồi, em là mẹ nó, chẳng lẽ lại thật sự không thích chúng nó à. Chẳng phải em cũng không muốn khiến anh khó xử sao. Nếu như em đối xử với mấy đứa Hồng Hồng không tốt, cha mẹ và anh em của anh chắc chắn sẽ lại muốn làm loạn với anh. Con của chúng ta, chịu uất ức một chút cũng không sao đâu. Có chịu tủi thân nữa, thì đó cũng là con của chúng ta, không thay đổi được.” Ngoài miệng Lý Tĩnh nói như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy cho dù không phải là con mình thì cũng vậy, dù sao cô ta cũng không trông cậy vào con gái dưỡng lão. Suy cho cùng thì có nhìn thấy nhà nào con gái dưỡng lão cho đâu, cô ta thì không cần phải dưỡng lão sao. Hơn nữa con gái nhà này vừa nhìn là biết không có tiền đồ, sau này không liên lụy đến cô ta và anh Hứa đã là quá tốt rồi. Trông cậy vào chúng nó, còn không bằng trông nhờ vào đám Hồng Hồng và Lỗi Tử.
Hồng Hồng lớn lên xinh đẹp, Mai Tử học hành giỏi giang, sau này đều có tiền đồ, nhất định sẽ hiếu thuận với cô ta và anh Hứa. Càng đừng nói đến Long Long và Lỗi Tử, sau này sẽ ném chậu, lo ma chay cho cô ta và anh Hứa.

- Giải thích, Ném chậu: tập tục trong đám tang của người Trung Quốc, việc này do con trai trưởng làm, với ý nghĩa mong muốn luôn luôn được bình an, ném càng vỡ càng tốt. Hết giải thích.

Còn có phải là con ruột hay không, cô ta không hề để ý. Dù sao cũng là đứa trẻ cô ta nuôi lớn, không phải mọi người đều nói đó sao, ơn sinh không lớn bằng ơn dưỡng dục, đứa trẻ do cô ta nuôi lớn, không hiếu thuận với cô ta thì hiếu thuận với ai?
Lý Tĩnh cô ta không biết sinh con trai, nhưng cô ta biết nuôi con trai. Nhà thằng hai thằng ba chúng nó đẻ con trai thì thế nào, sau này chẳng phải vẫn phải hiếu thảo với người không sinh được một đứa con trai nào là cô ta sao.
“Anh Hứa, anh đừng cứ nghĩ đến những chuyện này, đây chẳng phải là hôm nay mấy đứa Nam Nam đến đây làm loạn sao, anh xem lúc trước một nhà chúng ta chung sống tốt biết bao, còn vài lần nhận được giấy khen gia đình năm tốt nữa chứ. Anh cứ yên tâm giao cái nhà này cho em, an tâm mà làm việc ở hầm mỏ.”
Hứa Kiến Sinh nghe cô ta nói cả nửa ngày, trong lòng vẫn luôn cảm thấy kì lạ, hơn nữa cả ngày hôm nay cứ ồn ào không yên, cả người cũng rất mệt mỏi. “Được rồi, ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi về quê nữa.” Ngày mai trở về, chỉ e là lại ầm ĩ một trận nữa.
Ngày hôm sau, trong bữa ăn sáng Hứa Kiến Sinh nhắc đến việc đưa chị em Hứa Nam Nam đi về quê.
Hứa Nam Nam cũng không muốn ở lại đây sống chung với những người này, cũng không bận tâm gì về việc này, cô chỉ nói: “Trở về cũng được, nhưng mà ở trong nhà con và Tiểu Mãn không có gì để mặc hết.”
Lý Tĩnh vừa nghe đến cần quần áo thì xanh cả mặt nói: “Không phải hôm qua mới cho mày một bộ rồi sao, sao mày lại không biết đủ như vậy chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận