Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 82

“Chắc chắn rất thoải mái...”
Rất nhanh đã truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ, Hứa Nam Nam nghiêng đầu nhìn, sau đó cười: “Tiểu Mãn, chị nhất định sẽ sống thật tốt, sống ngày tháng càng ngày càng tốt!”
Mặc kệ tại sao ông trời để cô tới thế giới này, mục tiêu duy nhất của cô là sống với một con người mới. Đương nhiên, mục tiêu hàng đầu là có thể thật sự độc lập ra khỏi nhà họ Hứa.
Trời tờ mờ sáng, hai đứa bé dùng gạo mà Tống Quế Hoa cho để nấu cháo, cộng thêm hai quả trứng gà, vui vẻ ăn bữa sáng đầu tiên sau khi rời khỏi nhà.
Không còn bị bà nội quở trách lúc ăn cơm, Hứa Tiểu Mãn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
“Chị, sau này chúng ta không cần về nhà nữa sao?”
Hứa Nam Nam ăn cháo xong, nghiêng người nhìn cô bé: “Em muốn về sao?” Đây chính là vấn đề, bản thân cô không muốn trở về, nhưng từ trong ra ngoài Hứa Tiểu Mãn là người nhà họ Hứa, không thể thay đổi sự thật này.
Cũng may Hứa Tiểu Mãn kiên quyết lắc đầu: “Em muốn đi theo chị. Chị, em cũng có thể đi kiếm công điểm, em có thể ra đồng. Bây giờ em ăn cơm no, có sức rồi. Chúng ta cùng nhau kiếm công điểm, cuối năm chia lương thực, chúng ta sẽ có đồ ăn.”
“Không cần kiếm công điểm, chờ qua đợt này thì chị có sắp xếp.” Để một đứa bé chín tuổi ra đồng làm việc, Hứa Nam Nam cảm thấy mình không làm được.
Đặc biệt là vóc dáng của Hứa Tiểu Mãn rất nhỏ, thoạt nhìn cũng chỉ giống hơn bảy tuổi, một đứa con nít, ai dà, vẫn phải bồi bổ dinh dưỡng.
Hai chị em ăn cơm sửa soạn xong, còn chưa kịp vào thôn tìm Hứa Căn Sinh, thì Tống Quế Hoa đã thở hổn hển tới gọi họ vào thôn.
Tống Quế Hoa trở về cả đêm không ngủ ngon, luôn nghĩ chuyện hai đứa bé sống ở núi hoang, trong lòng rất khó chịu, cho nên trời chưa sáng đã đi tìm Hứa Căn Sinh nói chuyện này. Hứa Căn Sinh hơi hoảng sợ, muốn giảng hoà, cảm thấy đứa bé này đang làm mình làm mẩy, lát nữa không đồng ý là được. Nhưng mà Tống Quế Hoa lại không vui, cảm thấy cho dù chỉ ở một thời gian thì cũng phải giúp, cho nên lập tức chạy vào núi tìm hai chị em Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn cùng theo Tống Quế Hoa đi ngay ra đồng tìm Hứa Căn Sinh.
Hứa Căn Sinh đang tuyên bố công việc phải làm cuối năm, nhà nước muốn mở rộng xây dựng, thực hiện ở thôn của họ. Nhiệm vụ cũng không nhỏ, phải sắp xếp nhóm người đi xây dựng căn cứ đồng ruộng với người trong thôn khác. Đối với nơi không có nhiều nguồn nước như họ, đây chính là nhiệm vụ lớn.
Người trong thôn đều không muốn đi lắm, nhưng đã sắp xếp rồi, mỗi nhà phải có ít nhất một người đi.
Mấy người Hứa Kiến Hải nghe chuyện này, đều cảm thấy không ổn lắm. Về cơ bản thì công điểm và lương thực nhất định sẽ nhiều hơn, nhưng đó không phải công việc mà người bình thường có thể làm.
Nếu thật sự làm, mấy người vẫn chịu được.
Con ngươi của Trương Thúy Cầm đảo tròn: “Đội trưởng Hứa, nhất định phải là đàn ông đi à? Phụ nữ có thể đi không?”
Hứa Căn Sinh liếc cô ta: “Sao, cô muốn đi? Vậy cũng rất tốt, đến lúc đó tôi sẽ xin cho cô điểm tích cực.”
“Ai ôi không đúng không đúng, tôi không đi được, tôi hỏi thay nhỏ Hai nhà chúng tôi. Con bé đó cũng có thể làm việc, không thể phân biệt đối xử.” Trương Thúy Cầm liên tục xua tay.
Người xung quanh nghe thấy vậy thì ai cũng nhíu mày, việc mà người lớn còn không thể làm, con bé Nam Nam làm được sao? Nếu mà làm, đứa bé này sẽ tàn mất.
“Ôi ôi ôi, tôi thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, bắt một cô gái nhỏ làm thay việc của đàn ông.” Tống Quế Hoa chống nạnh đi tới, đi theo phía sau là chị em Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam cũng bực bội nhìn Trương Thúy Cầm, xem ra hôm qua rời khỏi nhà vẫn có sơ hở, nên bị người này nhớ kỹ.
“Sao, cô lo được chuyện nhà chúng tôi?” Trương Thúy Cầm nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận