Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 421

Nghe thấy lời này, mắt của Hứa Nam Nam trợn tròn cả lên. Chân lợn, thứ này khó mua lắm, còn khó mua hơn gà mái già nữa. Mỗi ngày xã mua bán cũng chỉ làm ra được một cái chân giò lợn thôi, nhưng mà lần nào đi hỏi thì chắc chắn cũng sẽ bán hết sạch. Đồ tốt luôn luôn trong tình trạng bán hết sạch. Kể cả đi xếp hàng vào lúc rạng sáng cũng như thế. Cô nhìn lại Lâm Thanh Bách, nhịn không được tấm tắc thành tiếng, quả nhiên là trong giới quan trường có người dễ làm nên chuyện mà.
Xe tới, Lâm Thanh Bách một tay xách theo một cái túi, ung dung lên xe, Hứa Nam Nam vội vàng đuổi theo.
Lên xe, trên xe đã có người nhìn vào cái túi mà hai người đang xách.
Trong thành phố lấy đồ đem cho nông thôn, chắc chắn là đồ tốt. Một bác gái nói: "Cô gái, mới kết hôn phải không, về lại mặt à?"
Hứa Nam Nam ngẩn người một lúc mới nghe ra là ý gì, cô lập tức hoảng loạn đỏ bừng cả mặt: "Không phải không phải, chỉ là về thăm thôi ạ."
Bác gái cho rằng cô thế này là do đang ngại ngùng, cười nói: "Có gì mà xấu hổ, chúng ta đều là người từng trải. Đây cũng không phải tết nhất lễ tiết gì, không lại mặt, có thể mang nhiều thứ như vậy về sao?"
Lại nhìn Lâm Thanh Bách đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh: "Đối tượng của cháu trông rất sáng sủa, còn hào phóng như vậy, đúng là không tìm lầm."
Khuôn mặt Hứa Nam Nam nghẹn tới mức như thành quả cà tím, cô nói thật mà người ta lại không tin. Cô lén liếc mắt nhìn anh Lâm, vẫn may, sắc mặt rất bình thường, không nghĩ ngợi lệch lạc.
Lâm Thanh Bách sửa sang lại cổ áo ở bên cạnh, không dấu vết thở nhẹ ra một hơi.
Có người giúp xách đồ, Hứa Nam Nam thấy quả nhiên nhẹ nhàng đi nhiều, Lâm Thanh Bách ở phía trước xách đồ, cô đi theo phía sau, cứ đi như thế cũng cảm thấy không ổn lắm. Nhưng anh Lâm cũng không thấy sao, không nói gì, cô cũng ngại nói. Nếu không lại thành ra mình suy nghĩ quá nhiều.
Tới phía dưới lưng chừng núi của trại nuôi trồng mà cô sống trước đây, cô chỉ chỉ lên trên: "Anh Lâm, trước đây em sống ở trên đó, trên đó là trại nuôi trồng. Lát nữa em dẫn anh đi xem nhé."
"Được." Lâm Thanh Bách cũng nhìn sang bên đó một lúc, lên tiếng đáp lại.
Mới vừa đến trong thôn, đã nhìn thấy Mộc Đầu và Thạch Đầu cởi trần mặc quần đùi, đào hang dưới cái cây, một đám con nít thì vây quanh ở bên cạnh. Hai tên nhóc đầu trọc bây giờ đã thành đầu đinh. Có vài phần cảm giác như hạc trong bầy gà trong đám con nít đó.
"Mộc Đầu Thạch Đầu."
Hứa Nam Nam cười hét lớn.
Hai tên nhóc quay đầu lại nhìn, a, chị đã về rồi. Hai đứa lắc cái mông chạy ngay đến.
"Chị. Chị Nam Nam."
Hai đứa trẻ lao đến ôm lấy eo Hứa Nam Nam: "Chị, sao chị đã quay về rồi, bọn em vừa mới được nghỉ hè nè."
"Biết các em nghỉ hè nên quay về đón các em đi vào thành phố chơi đây."
Vừa nghe được đi vào thành phố, đôi mắt của Mộc Đầu và Thạch Đầu đều trợn tròn lên, khóe miệng toe toét. Vừa định nói gì thì lại nhìn thấy Lâm Thanh Bách đứng bên cạnh Hứa Nam Nam, hai đứa lôi kéo Hứa Nam Nam, nhỏ giọng nói: "Chị, chú này là ai vậy ạ."
Khuôn mặt Hứa Nam Nam há hốc không biết làm sao. Lâm Thanh Bách mới chỉ có hai mươi bảy tuổi, tuổi tác như này trong tương lai còn có thể giả làm tiểu thịt tươi đấy, sao lại bị gọi thành chú rồi. Tuy rằng thoạt nhìn anh quả thật có vài phần chín chắn trưởng thành hơn người cùng lứa tuổi, nhưng cũng không thể gọi người ta là chú được. Cô liếc mắt trộm nhìn Lâm Thanh Bách, vẫn may, trên mặt còn khẽ cười, có lẽ không nghe thấy lời Thạch Đầu nói vừa mới.
"Đây là anh Lâm, các em cứ gọi anh Lâm là được." Hứa Nam Nam cũng làm ra vẻ không nghe thấy câu vừa rồi.
Mộc Đầu và Thạch Đầu nhìn Lâm Thanh Bách đang mỉm cười, buồn bực nhìn một lát, gọi: "Anh Lâm." Rõ ràng là chú mà, tuổi không khác mấy với cha của Cẩu Đản, các cậu đều gọi cha Cẩu Đản là chú mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận