Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 603

Trước khi trời sập tối cuối cùng cũng đã kịp về đến thị trấn. Đôi chân của Hứa Nam Nam đã sắp tê cóng luôn rồi, cô quyết định trong thời gian ăn tết sẽ không ra khỏi nhà, chỉ ở trong nhà làm tổ sưởi ấm thôi.
Tiện thể có thể nướng khoai lang và lạc ăn.
Lâm Thanh Bách đưa cô về nhà rồi mới đi về phía khu tập thể của ủy ban huyện.
Vừa mới đến khuôn sân tập thể của ủy ban huyện thì thấy trước cửa nhà mình có ai đang ngồi đó. Vừa nhìn thì anh híp mắt lại. "Sao cô lại đến đây?"
Tôn Hỉ Mai đã đợi ở cửa từ chiều đến giờ, cả người sắp cóng luôn rồi. Vợ cục trưởng Cao mời cô ta vào nhà sưởi ấm, cô ta cũng không muốn đi, chỉ sợ lỡ mất cơ hội gặp Lâm Thanh Bách.
Lúc nghe thấy tiếng của Lâm Thanh Bách, cô ta cứ nghĩ mình đang ở trong mơ.
Thấy Lâm Thanh Bách đang đứng trước mặt mình, cô ta vui mừng chạy đến: "Anh Thanh Bách, cuối cùng anh cũng đã về rồi. Em cố tình từ thủ đô đến để ăn tết cùng anh đó."
Đôi mắt cô ta sáng lên.
Lần trước Lâm Thanh Bách nói những lời khiến cô ta buồn, nhưng cô ta cũng hiểu rằng là do anh không hiểu hết tâm tư của mình. Vốn dĩ là định sau tết mới đến, nhưng lần này cô ta quyết định tới sớm hơn để Lâm Thanh Bách có một cái tết thật đầm ấm. Một mình ở xa nhà, Tết đến không có ai, chắc hẳn sẽ rất cô đơn.
Khi đến cái thị trấn nhỏ này, cô ta lại càng hối hận tại sao lại không đến sớm hơn. Ở nơi chật hẹp này, anh Thanh Bách chắn hẳn sẽ không quen. Thảo nào để cho một cô gái nhỏ tuổi nhân cơ hội chen chân vào.
Lâm Thanh Bách nhíu chặt mày lại.
"Bừa bãi. Tôi không cần người khác ở cùng, cô về đi."
Nói xong cũng không thèm nhìn vào mặt cô ta nữa, đi mở cửa.
Tôn Hỉ Mai xách theo hành lý đi theo sau nói: "Anh Thanh Bách, tiết trời lạnh lẽo như thế này em cũng không có chỗ nào để ở..."
Lâm Thanh Bách quay đầu nhìn cô ta, rồi chỉ tay về khu nhà nằm ở phía đông khu tập thể ủy ban huyện. "Chỗ đó là khu tiếp khách của ủy ban huyện, cô đi qua bên đó làm thủ tục là có thể ở được rồi."
Tôn Hỉ Mai cắn môi nói: "Một mình em đến đây không quen biết ai cả, anh Thanh Bách hay là anh cho em ở nhờ một đêm đi."
"Đồng chí Tôn Hỉ Mai, cô cũng lớn rồi, đáng lẽ phải biết nam nữ bình thường với nhau phải cư xử như thế nào cho phải phép. Khu tiếp khách của ủy ban huyện cũng không tệ đâu, có đủ chỗ cho cô ở. Cô qua đó ở một đêm, rồi ngày mai muốn đi đâu thì đi."
Nói xong Lâm Thanh Bách mở cửa vào nhà, rồi khóa trái cửa lại.
Tôn Hỉ Mai ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng lại, lấy tay gõ nhẹ vào cửa thấy không có phản hồi gì, lúc này mới ấm ức xách đồ đi về khu tiếp khách.
Vợ cục trưởng Cao mở cửa ra thò đầu ra nhìn, trong lòng nghĩ đồng chí nữ này không biết đến từ đâu, sao lại không hiểu phép tắc gì hết chứ. Lại còn muốn ngủ chung một nhà với bộ trưởng Lâm, không sợ người ta đàm tiếu à.
Bộ trưởng Lâm người ta đã có bạn gái rồi mà.
Bà ta cảm thấy lần sau Hứa Nam Nam có đến chơi sẽ nhắc khéo một chút, đừng để Lâm Thanh Bách bị người khác cướp mất.
Vừa định bước vào nhà thì Lâm Thanh Bách bước ra khỏi cửa. Bà ta ngượng ngùng cười hỏi: "Lại đi ra ngoài à?"
Đừng nói là muốn đi gặp cô đồng chí lúc nãy à.
Lâm Thanh Bách gật đầu rồi đi xuống dưới. Vợ cục trưởng Cao nhìn từ lầu xuống thấy Lâm Thanh Bách đi thẳng ra cổng, không ghé qua chỗ khu tiếp khách, thế mới thấy yên tâm.
Lâm Thanh Bách vào phòng làm việc gọi điện thoại cho Chương Lỗi. Nhờ anh ta chuyển lời cho Lâm Trường Chinh cha mình rằng Tôn Hỉ Mai đã đến thị trấn.
Chương Lỗi vừa mới nghe xong, cười quái đản rồi nói: "Người anh em à, nhân duyên của cậu cũng tốt quá chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận