Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 662

Buổi tối Lâm Thanh Bách ăn cơm ở nhà họ Vu. Chơi vài ván cờ với ông Vu, làm ông cụ vui vẻ cười ha ha không thôi.
Lúc cơm nước xong xuôi, anh giúp đỡ thu dọn chén đũa xong, lại lôi kéo Hứa Nam Nam quấn quýt ở ngoài cửa một lát rồi mới hài lòng rời đi.
Lúc về đến phòng, Tiểu Mãn đã nằm ở trên giường, cô bé thấy Hứa Nam Nam đi vào thì có chút căng thẳng. "Chị."
Hứa Nam Nam thay áo ngủ, tháo bím tóc, rồi pha nước nóng đi rửa mặt.
Chờ tất cả xong xuôi, cô chui vào trong chăn, nghiêm túc nhìn Tiểu Mãn: "Em nói rõ ràng cho chị về chuyện đi học lúc chiều đang nói đi. Trước đây bảo muốn đi học, sao bây giờ lại thay đổi ý định?"
"Em muốn đi làm, trước đậy chị cũng bảo em đi làm mà." Tiểu Mãn nhỏ giọng nói.
Nghe cô bé nói thế, Hứa Nam Nam nhíu mày: "Trước kia chị nói để em đi làm, chẳng phải lo trong trường học không yên ổn sao. Trước đó không phải em cũng nói trong trường học có người ầm ĩ với giáo viên, lúc đó chị lo lắng sẽ ảnh hưởng tới em. Nhưng nếu em kiên trì muốn đi học, chị cũng sẽ ủng hộ em. Chị có thể che chở cho em."
"Chị, em, em thực sự không muốn đi học." Tiểu Mãn cúi đầu, chui vào trong chăn. "Em muốn đi làm." Cô bé không muốn mình cứ mãi ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân như vậy được. Sau đó lại làm liên lụy người khác.
Hứa Nam Nam muốn bảo cô bé ra ngoài nói chuyện, nhưng cô nhóc chui vào trong chăn không chịu ra ngoài.
Hứa Nam Nam thấy thế, cũng có chút tức giận. Cô luôn muốn phân tích tính cách của Tiểu Mãn để hiểu cô bé hơn. Nhưng bây giờ cô phát hiện, con bé này tính cách không thay đổi được, quá hướng nội, xảy ra chuyện gì cũng không chịu nói.
Cô tính hôm sau lại nói chuyện với Tiểu Mãn, kết quả Tiểu Mãn còn dậy sớm hơn cả cô, mới sáng sớm đã đi học rồi.
Hứa Nam Nam thở dài, bà Vu hỏi cô có chuyện gì, cô cũng không tiện nói về chuyện Tiểu Mãn với bà ấy, chỉ nói trên khu mỏ bận rộn nhiều việc quá.
Lúc tới hầm mỏ, Hứa Nam Nam vẫn nghĩ mãi về chuyện của Tiểu Mãn. Muốn tìm cơ hội nói cho cặn kẽ xong xuôi chuyện này một lần với cô bé.
Cô dọn dẹp bàn làm việc xong rồi mới ngồi xuống, Chu Phương đỡ bụng hóng hớt đi tới.
"Nam Nam, em đoán ai tới khu mỏ?"
Hứa Nam Nam hỏi lại một cách một cách không hứng thú. "Ai ạ?"
"Hứa Hồng chứ còn ai nữa: " Chu Phương hứng thú nói: "Hình như là đi cùng với cha của cô ta. Bừa nãy ở trong phòng của người nhà nhân viên mỏ, chắc là ở trong nhà của Hứa chủ nhiệm. Nam Nam, em nói xem sao cô ta không biết xấu hổ còn dám quay về mỏ chứ."
Bị bắt quả tang quan hệ bừa bãi với người khác mà còn dám đến khu mỏ, không ngại mất mặt à.
Hứa Nam Nam không cần suy nghĩ cũng biết, chắc là muốn Hứa Kiến Sinh ra mặt để nói chuyện kết hôn chứ gì.
Dù sao có vẻ như thái độ nhà họ Lưu là đang muốn kéo dài, nhưng phía Hứa Hồng thì không trì hoãn được nổi nữa.
Lần trước bà Phùng và bà cụ Hứa ầm ĩ ở ngay cửa khu mỏ là cô biết ngay chuyện trong thành phố của Hứa Hồng sẽ không dối gạt được nữa rồi. Chờ bà Phùng quay về thôn rồi thì sẽ truyền khắp làng trên xóm dưới, ai ai cũng đều biết thôi.
Phản ứng của mọi người thôn với chuyện này còn gay gắt hơn hầm mỏ. Cuộc sống của Hứa Hồng ở trong thôn không dễ chịu, đương nhiên là muốn nhanh chóng kết hôn với Lưu Hồng Quân rồi.
Chỉ là chuyện này dù Hứa Kiến Sinh có ra mặt cũng khó mà giải quyết được.
Bên căn nhà của gia đình của công nhân viên chức tại hầm mỏ, Hứa Hồng nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể: "Bác cả, nếu bác không giúp cháu, thực sự cháu không sống nổi nữa. Bây giờ ở trong thôn mọi người đang cười nhạo cháu. Cả ngày nói xấu sau lưng, thậm chí còn không kiêng dè gì phỉ nhổ trước mặt cháu. Có vài người còn chạy tới cửa nhà, bảo là muốn kéo cháu đi diễu phố. Bác cả, bác giúp cháu lần này đi bác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận