Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 619

Hứa Nam Nam đang học tập tài liệu về tư tưởng, biết được hướng đi tương lai cho nên cô học những thứ này nghiêm túc hơn ai hết. Người khác chỉ học thôi, cô còn học thuộc luôn. Ngoài học những thứ này ra, cô còn học thuộc trích dẫn lời nói. Dù sao cũng là để cố gắng cho tương lai cô được vững tin thêm chút.
Đang xem tài liệu, khóe mắt có bóng dáng một người xông vào, sau đó trực tiếp nhoài người về phía bàn làm việc của cô: "Nam Nam, lần này con không thể bỏ mặc mẹ được Nam Nam à. Nếu như con không giúp mẹ, mẹ sẽ chết mất!"
Lý Tĩnh gục ra bàn khóc đến xé ruột xé gan.
Những người khác ở bộ phận vật tư thấy cảnh này, cứ ngỡ Lý Tĩnh như bị điên. Đây là đang diễn vở kịch nào vậy?
Hứa Nam Nam cũng chẳng nói năng gì nhìn chằm chằm Lý Tĩnh. Sau đó xụ mặt đứng dậy khỏi ghế, đứng sang một bên. Tránh đến lúc bệnh thần kinh của Lý Tĩnh tái phát sẽ lỡ tay làm bị thương mình.
Lý Tĩnh thấy cô tránh sang một bên, càng hoảng hốt, trực tiếp bổ nhào về phía chân Hứa Nam Nam, muốn ôm chân của Hứa Nam Nam. Kết quả Hứa Nam Nam lùi về sau một bước: "Bà muốn làm cái gì. Đây là văn phòng làm việc của hầm mỏ, không phải nhà họ Hứa, bà làm ầm ĩ cái gì?"
"Nam Nam, chỉ có con mới cứu được mẹ thôi. Cha con muốn bắt mẹ về quê chăm sóc cho bà con. Nam Nam, con phải khuyên cha con. Anh ấy hiện giờ vẫn đang cảm thấy mắc nợ con, nếu như con không cho phép thì anh ấy chắc chắn sẽ nghe con thôi."
Hứa Nam Nam nghe thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, không ngờ Hứa Kiến Sinh có thể làm đến mức độ này.
"Chị, chị đừng quan tâm bà ta." Hứa Linh cũng chạy từ bên ngoài vào, chỉ vào Lý Tĩnh: "Bà ta còn bảo cha đưa em về quê chăm sóc bà kìa."
Cho dù Hứa Linh không nói gì, Hứa Nam Nam cũng không có ý định quan tâm chuyện này. Nghe thấy lời của Hứa Linh, ánh mắt cô nhìn Lý Tĩnh cứ như nhìn một người đã chết vậy.
Người này sống trên đời rốt cuộc để làm gì? Cô ta sao vẫn còn mặt mũi sống trên đời này chứ?
Cả nhà họ Hứa, người Hứa Nam Nam bất mãn nhất, ghét bỏ nhất chính là người này. Những người khác không đối tốt với bọn họ, đó là người ngoài. Nhưng Lý Tĩnh là ai chứ, là mẹ ruột của bọn họ, đó là người còn ruột rà hơn cả người làm cha như Hứa Kiến Sinh. Kết quả thì sao, người nhẫn tâm với con nhỏ nhất lại chính là cô ta.
Chị Liễu cũng nghiêm mặt mày đứng lên: "Nam Nam, để chị đến phòng bảo vệ gọi người." Sau đó đi thẳng ra ngoài, đến nhìn cũng không nhìn Lý Tĩnh một cái.
Lý Tĩnh thấy Hứa Nam Nam mãi không nói gì, cũng không nói đồng ý, càng sốt ruột hơn: "Nam Nam, con đừng nghe nó nói linh tinh, đó là do mẹ không còn cách nào khác. Là bà con chỉ mặt gọi tên muốn nó về đó ấy chứ."
Hứa Nam Nam cười chế nhạo: "Về đó thì sao? Tôi với Tiểu Mãn sống ở đó mười mấy năm, không phải rất ổn sao. Sao mà một người lớn tướng như bà lại không thể về đó được? Nếu như bà đã biết không tốt, lúc đầu sao lại ném chúng tôi xuống đó chứ? Năm đó bà có thể nhẫn tâm làm như vậy, bây giờ sao bà lại nghĩ tôi không thể đành lòng làm thế với bà chứ?"
"Mẹ không về đâu, Nam Nam, mẹ sai rồi, mẹ biết sai rồi..." Lý Tĩnh nôn nóng khóc lóc ầm ĩ lên.
Trưởng ban Tiêu giậm chân: "Người ở phòng bảo vệ vô dụng hết rồi à, sao vẫn chưa thấy đến."
Vừa nói xong, bên ngoài có hai người trẻ tuổi đi vào, thấy Lý Tĩnh ở đây gây chuyện, không nói hai lời kéo người ra ngoài.
"Nam Nam, mẹ sai rồi... Con giúp mẹ đi mà, Nam Nam à..."
"Con nhỏ nhẫn tâm chết tiệt mày, lòng của mày sao mà tàn nhẫn thế, sau này mày sẽ bị trời đánh."
Tiếng chửi càng ngày càng xa dần, cuối cùng cũng không nghe thấy nữa.
Người ở bộ phận vật tư nhìn Hứa Nam Nam, đều không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận