Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 374

Không ngờ rằng trên đường đi lại có thể gặp được Hứa Nam Nam.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam, ánh mắt đố kỵ của Hứa Hồng đỏ hết cả lên rồi, người đàn ông đó, ngày ngày đến khu mỏ tìm Hứa Nam Nam, chị ta đã nghe ngóng cả rồi, người đó còn là công an cơ.
Tuy rằng không sánh được với gia đình nhà Lưu Hồng Quân, nhưng ít ra cũng ăn công lương.
Hơn nữa nhìn trông còn rất vừa mắt. Trong lòng chị ta càng thêm mất thăng bằng.
Đặc biệt là nhìn thấy Hứa Nam Nam liếc mắt đi lướt qua chị ta, giả vờ như không nhìn thấy chị ta, trong lòng chị ta lại càng thêm dời sông lấp biển.
Dựa vào đâu chứ, trước đây chỉ là một con nhóc hoang ngủ trên ổ cỏ, trong nhà chẳng ai ưa, đắc ý cái gì chứ.
Hứa Nam Nam không biết trong lòng Hứa Hồng có nhiều suy nghĩ phức tạp đến thế. Trong lòng cô còn đang suy nghĩ xem lát nữa nói gì với Lâm Thanh Bách đây. Lần này đến Thượng Hải, cô nhân tiện mang về một cây bút bi để tặng cho Lâm Thanh Bách, coi như là món quà cảm ơn lần trước người ta cứu mạng cô. Mấu chốt là cứ có qua có lại như thế, vậy thì sau này há chẳng phải có thể càng thêm thân thiết hay sao?
Đến lúc ấy có mở lời nói gì, cũng sẽ càng thêm dễ dàng hơn rồi.
Trong lòng của Hứa Nam Nam đắc ý nghĩ, đi dọc con đường đi đến bộ vũ trang huyện.
Bộ vũ trang huyện cách khu tập thể của ủy ban huyện cũng không xa, một bên ở phía đông một bên phía tây với cục cảnh sát. Cũng không phải là một tòa nhà quay ra mặt đường như cục cảnh sát, bộ vũ trang của huyện là ở trong một sân vườn. Bên trong còn đỗ một chiếc xe đạp Phượng Hoàng, chính là chiếc xe Lâm Thanh Bách đã đi trước đó.
Nhìn thấy người canh cửa là hai chiến sĩ có mang súng đạn thật, Hứa Nam Nam có chút sững lại không dám tiến lên trước.
Đứng ở một bên chờ, sững ra đến mức mà khiến các chiến sĩ người cũng căng thẳng nhìn cô, sợ là cô là một phần tử nào đó, muốn nghe ngóng tình hình.
Hứa Nam Nam bị nhìn cũng có chút căng thẳng. Đúng lúc đang nghĩ là có nên đi ra xa để chờ hay không thì bộ vũ trang hình như cũng đang bắt đầu tan làm rồi. Có mấy người chiến sĩ ở trong đi ra, tiếp theo sau Lâm Thanh Bách cũng đi ra từ trong phòng, ra đến sân còn vừa đi vừa nói chuyện gì đó với một người đàn ông trung niên.
Nói hai câu, chiến sĩ gác cửa chạy lại nói gì đó với anh, Lâm Thanh Bách nhìn về phía ngoài, nhìn thấy Hứa Nam Nam đang đứng ở bên ngoài thì cười ngay. "Không có gì đâu, là người đến tìm tôi thôi."
"Đồng chí Lâm."
Hứa Nam Nam trông thấy Lâm Thanh Bách nói mấy câu với mọi người rồi di ra, cô vẫy tay chào vừa cười.
Lâm Thanh Bách cởi chiếc mũ trên đầu xuống, lộ ra cái đầu đinh mát mẻ. Nở nụ cười ôn hòa: "Là đồng chí Nam Nam sao. Cô đi công tác về rồi à."
"Tôi về từ hôm qua rồi." Hứa Nam Nam cười nói, nhìn xung quanh một hồi: "Đồng chí Lâm, đồng chí có thời gian không, lát nữa tôi mời anh ăn bữa cơm. Lần trước anh giúp tôi việc lớn như vậy, tôi chưa kịp mời anh bữa cơm cảm ơn nữa."
Không có tình bạn nào không thể vun đắp trên bàn ăn cả. Nếu một bữa cơm không được, vậy thì hai bữa.
Lâm Thanh Bách cũng không khách sáo: "Được, tôi đưa cô đến một nơi."
Lần này mang theo Hứa Nam Nam đi cùng, Lâm Thanh Bách không đạp xe. Chỉ dắt đi.
Hứa Nam Nam nhìn qua chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng kia, có chút mê tít mắt. Không phải vì ngưỡng mộ xe đạp Phượng Hoàng, mà là nghĩ bụng nếu có chiếc xe đạp thì tốt biết bao, không cần tự mình đi bộ mỗi khi đi làm hay tan làm nữa. Mỗi sáng cũng có thể ngủ thêm được năm phút.
Trong cửa hàng Taobao có nhiều xe đạp lắm, cô muốn có một chiếc.
Lâm Thanh Bách thấy cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp, cho rằng cô muốn ngồi lên xe: "Cô muốn ngồi xe à? Hay để tôi chở cô."
Hứa Nam Nam lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận