Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 317

"Những tiền bối cũ chúng ta sau này phải chỉ bảo cô ấy nhiều hơn, Phải để bộ phận vật tư chúng ta có người nối nghiệp."
Đối với trưởng ban lâu năm sắp về hưu như ông ấy, thì không có gì có thể khiến ông ấy vui vẻ yên tâm hơn so với chuyện phòng ban mà ông ấy dẫn dắt ngày càng tốt đẹp hơn.
Chị Liễu và mấy người Tiểu Trương dĩ nhiên là liên tục đồng ý.
Lý Vĩ Minh cũng vui vẻ đồng ý, ánh mắt nhìn Hứa Nam Nam như thể nhìn mẹ ruột mình vậy, khiến lông tơ toàn thân Hứa Nam Nam dựng đứng hết cả lên.
Sau khi bàn giao xong nhiệm vụ, Hứa Nam Nam lại đến ủy ban mỏ, gọi Chu Phương và hai nữ đồng tính kia ra rồi đưa đồ mà cô đem về cho bọn họ.
Nhìn thấy chiếc váy liền màu sắc xinh đẹp, ba người hứng khởi cầm lấy ướm thử lên người, hận không thể mặc vào luôn. Nhưng tiếc là không tiện, ít nhất là phải đợi đến lúc trời nóng mới có thể mặc được, hơn nữa bên ngoài còn phải khoác áo khoác lao động.
Hai nữ đồng tính cảm ơn rồi đi vào trước để khoe khoang về quần áo mới của mình. Chu Phương thì ngượng nghịu nói với Hứa Nam Nam: "À, em nhìn thấy Lý Vĩ Minh ở chỗ văn phòng bọn em rồi chứ?"
"Hả?" Cô vẫn còn đang suy nghĩ về ánh mắt vừa nãy của Lý Vĩ Minh là có ý gì đấy.
Chu Phương đỏ mặt cười: "E hèm, bọn chị không phải đang yêu đương với nhau sao? Sau này em có chuyện gì thì cứ để anh ấy giúp em làm, nếu anh ấy không giúp thì em cứ tìm chị, chị sẽ chỉnh đốn anh ấy."
Nhìn xem cái tự tin này, cái ngang ngược này đi.
Hứa Nam Nam hoang mang: "Em mới ra ngoài mấy ngày, hai người đã... không biết trước kia là ai nói không cần đấy."
Nhắc đến chuyện trước kia làm Chu Phương có chút xấu hổ, chị ấy giậm chân: "Còn không phải thấy anh ấy đáng thương quá sao, mấy lần gặp được ở nhà ăn, anh ấy cứ như là chị nợ tổ tiên mười tám đời của anh ấy ấy." Tuy lời nói oán trách nhưng giọng điệu là có sự đắc ý không thể diễn tả được.
Tai Hứa Nam Nam vừa nghe là đã nghe ra được sự vừa ý của người ta trong đó rồi, cũng không lôi chuyện trước kia ra đùa chị ấy nữa: "Em biết rồi, là người ta quá đáng thương nên chị thông cảm cho người ta phải không. Nhưng cán sự Lý cũng là người không tệ, là người hiền lành ở văn phòng bọn họ, nhân duyên với mọi người không tệ, chị đừng bắt nạt người ta đấy."
"Xem em nói kìa, em giúp ai, thân thiết với ai hơn đấy hả." Chu Phương đỏ mặt, làm ra vẻ tức giận muốn đánh cô.
Hứa Nam Nam lui về phía sau vài bước, cười tít mắt xách đồ rời đi: "Được rồi, em không chọc chị ghét bỏ nữa, chị làm việc đi, em đến nhà ăn đưa đồ cho mọi người đây."
"Trưa nay em còn ở đây không? Cùng ăn cơn đi." Chu Phương hỏi.
"Không, em về nhà nghỉ ngơi. Vả lại cho dù có ở đây cũng không được, không làm bóng đèn của chị đâu."
Chu Phương cau mày buồn bực: "Bóng đèn là sao? Đèn điện à?" Chị ấy thực sự không hiểu được, đèn điện với cùng ăn cơm thì có liên quan gì.
Hứa Nam Nam chỉ biết im lặng.
Khoảng cách thế hệ, đây chính là khoảng cách thế hệ!
Hứa Nam Nam bùi ngùi đi đến nhà ăn để bàn giao những đồ cô mua được, lần này cô gặp được Tương Lệ Lệ. Cô ta còn cắn răng đứng một bên, mặt lộ vẻ tàn ác trông như nhìn kẻ thù.
Những người trong nhà ăn làm như không thấy, vây xung quanh tán dóc với Hứa Nam Nam.
Lần này, chị Liêu cũng không kéo Hứa Nam Nam tám chuyện nữa, chỉ nháy mắt ra hiệu, mọi người đều hiểu hết.
Giải quyết xong chuyện thì Hứa Nam Nam mới trở về nhà.
Lần đi công tác này, cô mang quà về cho hai cụ ở nhà mỗi người một cặp kính lão.
Ông Vu tuy sức khỏe không tốt, nhưng lớn tuổi, mắt cũng đã có phần mờ đi rồi. Nhưng vẫn tốt hơn bà Vu đôi chút, bà Vu thì càng khỏi phải nói, trước kia lúc bà ấy thêu đồ còn lẩm bẩm già rồi châm kim cứ lỗi mãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận