Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 736

Lâm Thanh Bách nhìn vẻ thẹn thùng của cô, mặt tràn đầy ý cười.
Hai người uống một hơi cạn sạch. Lâm Thanh Bách ngồi gần cô lại một chút, Hứa Nam Nam cúi đầu, ngón tay xoắn lấy vạt áo của mình.
"Nam Nam, chúng ta kết hôn rồi, sau này chúng ta là vợ chồng, sẽ sống đến đầu bạc răng long. Sau này bất kể xảy ra chuyện gì chúng ta cũng sẽ luôn phải ở bên nhau."
Nghe lời thổ lộ đầy tình cảm của Lâm Thanh Bách, Hứa Nam Nam ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. Trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Mặt cô càng nóng hơn.
"Nam Nam..." Lâm Thanh Bách cúi đầu xuống, hôn lên gò má ửng hồng, chóp mũi và bờ môi ấy.
Từng lớp từng lớp quần áo rơi xuống rớt ở trên mặt đất, nhiệt độ trong phòng ngày càng nóng lên.
Trước kia Hứa Nam Nam vẫn luôn nghĩ rằng Lâm Thanh Bách chuyện gì cũng biết. Dường như cái gì anh cũng biết một ít. Ví dụ tài liệu dày như thế, đưa anh xem mà anh cũng có thể nhìn ra được đó là cái gì.
Biết tiếng Anh, tiếng Đức cũng biết một chút.
Văn võ song toàn, Hứa Nam Nam không tìm được thứ gì mà anh không biết.
Vì vậy đến lúc động phòng, Hứa Nam Nam còn định sẽ hưởng thụ.
Thế mà...
"Anh xong chưa thế..." Hứa Nam Nam nằm trên giường, bĩu môi nhìn người nào đó đang ra sức cố gắng.
Cô từ mặt đỏ tim đập lúc đầu, biến thành thẹn thùng, rồi mong đợi... Sau đó...
Lâm Thanh Bách mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt quẫn bách nói: "Anh cũng đã làm với đồng chí nữ khác bao giờ đâu." Giọng nói còn toát ra vẻ tủi thân hiếm có. Chủ yếu là cô gái nhỏ này cứ đụng chỗ nào là đau chỗ đó, anh không dám thử tùy tiện, lo cô sẽ bị thương. Nghe những cậu lính kể về những chuyện bậy bạ là một chuyện, tự mình ra trận lại là một chuyện khác.
Hứa Nam Nam: "..."
Hứa Nam Nam đột nhiên nhớ tới lúc học ở trường còn cùng các bạn cùng phòng to gan xem qua thứ kia, cô ho khan một cái, nghĩ kỹ lại thì có khi gà mờ như cô còn biết nhiều hơn Lâm Thanh Bách.
Nhìn mồ hôi trên mặt người đàn ông, Hứa Nam Nam cảm thấy thời đại này thuần khiết quá đi mất thôi. Thuần khiết đến nỗi kích thích cô phải làm gì đó.
Cô cắn răng, lập tức ngồi dậy, đẩy Lâm Thanh Bách ngã xuống.
... Nửa đêm canh ba, giường gỗ chắc chắn cũng không chịu được giày vò, phát ra tiếng kẽo kẹt.
"Xong chưa vậy, mệt quá..."
"Sắp xong đây rồi!"
"Trời sáng đến nơi rồi..."
"Em ngủ đi."
Hứa Nam Nam hận muốn đạp người phía trên một cước, ai bị giày vò như vậy còn có thể ngủ yên được chứ. Cô hết cả hơi sức, một xíu sức lực cũng không còn nữa. Mệt không chịu nổi nữa rồi, cô nhắm mắt lại. Mặc kệ, ngủ thì ngủ đây.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Thanh Bách sảng khoái thức dậy đến nhà ăn ăn sáng. Vợ cục trưởng Cao trông thấy, cười nói: "Nam Nam vẫn chưa thức dậy sao."
"Dạ, còn đang nghỉ ngơi."
Vợ cục trưởng Cao biết rõ trong bụng, thanh niên quá lứa vất vả lắm mới cưới được nàng dâu về nhà, sao mà không yêu thích được? Còn không phải ra sức lăn qua lăn lại sao.
Lâm Thanh Bách ho khan một cái, nghiêm mặt bưng đồ ăn sáng vào nhà.
Hứa Nam Nam đã dậy rồi, cả người giống như bị rời ra vậy, toàn thân đau nhức. Mặc xong quần áo nhưng vẫn nằm sấp trên giường không nhúc nhích.
Lâm Thanh Bách cười híp mắt đi tới, tay xoa tới xoa lui trên người cô: "Khó chịu chỗ nào anh xoa bóp cho em."
Hứa Nam Nam nghiêng mặt không nhìn, kiểu cách nói: "Chỗ nào cũng đau."
Lâm Thanh Bách cúi đầu hôn một cái lên trán cô, hai tay giúp cô xoa bóp. Anh là người từng luyện võ, hiểu được xương khớp và huyệt vị trên người, cộng thêm lực tay vừa phải nên xoa bóp cho Hứa Nam Nam cả người thoải mái, suýt nữa thì lại thiếp đi.
Nếu không phải còn phải đi làm thì cô hận không thể ngủ thêm một giấc nữa.
Lúc này Hứa Nam Nam mới cảm thấy, kết hôn cũng không tệ chút nào, có thêm một người phục vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận