Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 585

"Ông muốn tôi có thái độ gì?"
Cao Kiến Quốc ngậm điếu thuốc cười, mắt nhìn Hứa Nam Nam từ trên xuống dưới.
Nhìn thấy ánh mắt của ông ta, Hứa Nam Nam suýt nữa đã nôn ra ngoài vì ghê tởm.
"Thế nào?" Cao Kiếm Quốc đưa tay, muốn chạm vào bả vai Hứa Nam Nam. Hứa Nam Nam vội vàng đứng lên né tránh, ôm ngực buồn nôn từng cơn. Trước đây cô toàn nghe người ta nói lưu manh này lưu manh nọ, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy ánh mắt buồn nôn như thế.
Cao Kiến Quốc thấy cô tránh đi, sắc mặt lập tức trở nên u ám: "Đồng chí, thái độ này của cô là không thể được. Tôi thấy hay là trước tiên cứ để người khác nói chuyện với cô chút vậy."
Đàn bà như thế này chính là thiếu dạy dỗ. Nếu được dạy dỗ thật tốt, chờ tới khi nhìn thấy ông ta là tự nhiên sẽ trở nên ngoan ngoãn thôi.
"Này tìm ai đấy, chờ một chút, còn phải báo với chủ nhiệm Cao…"
Tiếng nói của một thanh niên từ xa đến gần, Cao Kiến Quốc còn chưa kịp phản ứng, một bóng người đã tiến vào trong. Bả vai ông ta bị người ta nắm thật mạnh, xương cũng sắp gãy mất.
"A…" Cao Kiến Quốc đau như heo bị chọc tiết.
Còn chưa la xong đã bị người ta ném nằm bò lên ghế rồi.
Chương Lỗi theo sau, mau chóng chạy tới đỡ Cao Kiến Quốc dậy: "Ôi chủ nhiệm Cao, ông sao thế? Không sao chứ, hay là đến bệnh viện xem thử một chút nhé?"
Quay đầu nhìn Lâm Thanh Bách: "Cậu nhận lầm người thì thôi, sao lại khiến chủ nhiệm Cao bị thương thế."
Hứa Nam Nam nhìn người đàn ông đứng bên cạnh trông mặt mũi tướng tá thì thành thật, nhưng miệng mồm lại ăn nói không thành thật, tên này mọc đâu ra vậy?
Cô nhìn Lâm Thanh Bách, để lộ nụ cười yên tâm: "Em không sao."
Biết trưởng ban Tiêu đi tìm Lâm Thanh Bách rồi, cô cũng không còn lo lắng mấy nữa. Mình chỉ cần tích cực chuyện này thì sẽ không sao nữa. Dù sao người ta cũng không tìm được chứng cứ bên phía cô, cho nên chỉ cần Lâm Thanh Bách lo chuyện này, thế thì cô sẽ không sao.
Cao Kiến Quốc đau tới mức thở dốc trên ghế, nhìn Lâm Thanh Bách nói: "Ai đây, có biết chỗ này là chỗ nào không? Không nhận được sự đồng ý đã xông vào làm loạn, còn làm người khác bị thương, coi trời bằng vung hả."
Chương Lỗi đưa cho ông ta một điếu thuốc: "Đây là anh em của tôi, nghe nói người yêu của mình tới nơi này nên cuống cuồng lên đấy mà. Cái đánh này là do nhận lầm người, cho rằng ông hại người yêu của cậu ấy."
Lâm Thanh Bách nhéo tay Hứa Nam Nam một cái, cười: "Nhận lầm người hay không, trước tiên cứ để sang một bên. Vì sao người yêu của tôi lại bị người đưa đến đây, bên phía các người dựa vào cái gì bắt người phải nói cho rõ ràng. Nếu không cho dù có phải đến thủ đô, tôi cũng phải tìm người có thể làm chủ chuyện này."
"Cậu là ai?" Cao Kiến Quốc nhìn anh, hỏi. Nơi này là tỉnh lỵ, còn chẳng có mấy người có thể nói chuyện với ông ta kiểu như thế đâu.
Chương Lỗi thầm nói: "Từ thủ đô tới, tính khí hơi xấu ấy mà."
Nghe thấy từ thủ đô tới, trong lòng Cao Kiến Quốc lập tức trở nên cảnh giác. Ánh mắt nhìn Lâm Thanh Bách cũng không còn khinh thường như vừa rồi nữa.
Nhìn hai người kéo tay nhau, trong lòng thầm than khổ. Ông ta chọc nhầm người rồi, cô gái nhỏ này có chỗ dựa.
Trong lòng Cao Kiến Quốc xoay chuyển mấy lần, nghiêm trang nói: "Có người tố cáo nữ đồng chí này cất giấu đồ của nhà tư bản, tôi cũng chỉ đang làm việc công. Chỉ hỏi mấy câu đơn giản thôi, cũng không làm gì cả."
"Hỏi xong chưa, thế nào rồi?"
Sắc mặt Lâm Thanh Bách khó coi, nói.
"Không, còn chưa hỏi gì cả…" Mới vừa nãy chỉ uy hiếp nữ đồng chí này mà thôi, ông ta còn chưa hỏi gì cả.
Lâm Thanh Bách cười, cười một cách có phần rợn người: "Vậy thì hỏi trước mặt chúng tôi đi. Muốn hỏi cái gì thì hỏi cái đó."
Chương Lỗi kéo kéo tay áo của Cao Kiến Quốc: "Tính khí người anh em này của tôi không tốt, nếu không có chứng cứ gì thì thôi đi, đến lúc đó làm căng lên cũng không ổn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận