Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 820

Vừa truyền lời ra, cửa phòng bệnh lập tức bị đẩy ra, một người quỳ từ bên ngoài lại gần giường bệnh của Hứa Nam Nam: "Mẹ, con sai rồi, sau này con sẽ không bao giờ làm điều gì khiến mẹ tức giận nữa. Mẹ nhất định phải khỏe lại, mẹ nhé."
Hứa Nam Nam vốn đang nghiêm mặt, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy tia máu và khuôn mặt phờ phạc của Lâm Tiểu Bảo, cả người cậu gầy đi trông thấy, mắt bà cũng đỏ hoe.
Thấy Hứa Nam Nam khóc, Lâm Tiểu Bảo cho là mẹ cậu còn đang tức giận, cậu lập tức tự tát mình vài cái: "Mẹ, sau này con thật sự sẽ không làm mẹ tức giận nữa. Con hứa với mẹ bằng tôn nghiêm của một người đàn ông, con sẽ chăm chỉ làm việc có ích cho xã hội giống như các anh, con sẽ không phụ kỳ vọng của mẹ."
Hứa Nam Nam thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ lên gáy cậu, vẻ mặt từ ái nói: "Tiểu Bảo ngoan, mẹ biết con nhất định sẽ là một đứa bé ngoan. Mẹ tin con." Thằng nhóc thối con đấu với mẹ à, con còn non lắm.
Nghe được những lời này từ Hứa Nam Nam, Lâm Tiểu Bảo cuối cùng cũng không kìm được, cậu nhào vào trong lòng mẹ khóc lớn.
Mấy ngày nay điều cậu sợ nhất chính là không còn mẹ nữa. Mặc dù những năm qua mẹ luôn nghiêm khắc với cậu, nhưng cậu vẫn rất yêu thương mẹ mình. Năm đó vì sinh ra cậu, thân thể mẹ cậu cũng yếu đi. Khi cậu còn nhỏ, mẹ cậu vẫn kể chuyện cho cậu hàng ngày. Bà dùng cơ thể yếu nhược của mình mang cậu ra ngoài chơi.
Mẹ nói, bà không muốn vì bà đã lớn tuổi mà để cậu có một tuổi thơ không bằng các bạn khác.
Hứa Nam Nam phát hiện, sau lần giả ốm này, đồng chí Lâm Tiểu Bảo đã thật sự thay đổi.
Cậu không chỉ không đi gây sự mà cũng không để mấy đứa cháu đi ra ngoài gây rối nữa. Con nhà thằng cả và thằng ba rất ngoan ngoãn, chỉ có con nhà thằng hai vì trước kia buông thả hết sức nên có phần không vào khuôn khổ được. Vì chuyện này mà Tiểu Bảo đã hung hăng dạy dỗ con nhà Nhị Bảo vài lần. Sau này, vừa nhìn thấy chú nhỏ là cậu ta lập tức thấy sợ.
Vợ Nhị Bảo thương con trai nên cô ấy chỉ có thể đến nịnh mẹ chồng, hy vọng bà có thể quản thúc chú nhỏ, không để chú ấy bắt nạt các cháu nữa.
Hứa Nam Nam nói: "Mẹ rất ủng hộ cách mà Tiểu Bảo dạy dỗ đứa bé nhà con. Ranh con không đánh không thành tài. Con đừng lo lắng, Tiểu Bảo tự biết chừng mực."
Vợ Nhị Bảo suýt thì khóc, đứa con trai số khổ của cô ấy!
Bởi vì lần này Hứa Nam Nam "bị bệnh nặng", tất cả mọi người trong nhà đều không dám làm cho bà tức giận nữa. Dựa theo lời dặn của bác sĩ, lần này là nhặt được mạng về, nếu lại kích thích bà, vậy thì không chắc có thể may mắn như vậy được nữa.
Thế là người nhà họ Lâm từ trên xuống dưới đều bảo đi bảo lại với nhau rằng, ai.
chọc cho bà tức giận thì tự đi chết đi.
Đại Bảo lập tức đưa con trai đến bộ đội, tuy rằng thằng nhóc này được quản lý khá nề nếp, nhưng trước mặt người ngoài cũng là kiểu ngang bướng khó nghe lời, phải đi cải tạo thật tốt. Không thể để ở bên cạnh mẹ được.
Ngược lại, Nhị Bảo đưa con trai mình đến sở nghiên cứu, cho đi cửa sau một cách không nở mày nở mặt gì cho cam, đứa con này của anh thật quá không có triển vọng. Bảo cậu ta ngoan ngoãn học đại học, nếu không tốt nghiệp thì sẽ đánh gãy chân của cậu ta. Hơn nữa còn ra lệnh cưỡng chế cậu ta không có việc gì thì không được lượn lờ trước mặt bà nội. Đỡ phải chọc cho bà tức giận.
Con trai của Tam Bảo là ngoan ngoãn nhất, mỗi ngày ở trong nhà nghiên cứu đồ cổ.
Của cải riêng của Hứa Nam Nam rất nhiều, bà đã quyên tặng không ít, bản thân cũng giữ lại nhiều. Cháu cả bận rộn, cháu thứ hai thì chơi bời lêu lổng, Hứa Nam Nam mỗi ngày đều khoe khoang với cháu nội thứ ba những câu chuyện về những món đồ cất giữ riêng thời còn trẻ khi mình thu thập được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận