Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 491

Mà cô cũng không có cách nào tiếp nhận được việc Lâm Thanh Bách dính líu vào loại chuyện đó, cho nên hai người giống như ngầm thừa nhận, bắt đầu chiến tranh lạnh với nhau.
Mấu chốt là Lâm Thanh Bách chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, nhưng vẫn đều đặn đưa đón cô mỗi ngày.
Anh không mở miệng, Hứa Nam Nam cũng tuyệt đối không mở miệng.
"Cán sự Vu, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Vào giờ tan tầm giữa trưa, Hứa Nam Nam đang đến nhà ăn ăn trưa với dáng vẻ không tập trung thì bị Lâm Thanh Tùng chặn lại.
Nhìn thấy Lâm Thanh Tùng, cô lập tức nghĩ đến đầu sỏ của mọi chuyện chính là người này, khúc mắc với cậu ta lúc trước cứ thế tuôn ra. Trước kia chỉ cảm thấy cậu ta là một gã đào hoa, bây giờ mới biết cậu ta còn có thể làm ra chuyện bỉ ổi như thế.
"Không có gì để nói cả." Hứa Nam Nam tức giận lướt qua.
"Tôi đến để nói rõ chuyện đó với cô, không liên quan đến anh trai của tôi. Chúng ta nói chuyện đi."
Hứa Nam Nam nghe cậu ta nhắc đến Lâm Thanh Bách thì không chống đỡ được, cô siết chặt hộp cơm trong tay rồi đi theo cậu ta.
Người trong hầm mỏ đều đi nhà ăn ăn trưa nên trên đường không có ai, hai người đến dưới bóng râm của một cây to. Lâm Thanh Tùng nhìn dáng vẻ ghét bỏ mình của Hứa Nam Nam, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Chuyện của Hứa Hồng, ban đầu cậu ta chỉ muốn xả giận, tiện thể cảnh cáo cô ta một chút, ai ngờ sau này lại biến thành nông nỗi đó.
"Anh của tôi nói cô đã biết chuyện đó rồi, tôi cũng không giấu cô nữa. Đúng là tôi đã trù tính chuyện đó nhưng tôi cũng tức lắm. Hứa Hồng ỷ vào mối quan hệ của ông cụ và bà cụ, cả ngày lượn lờ trước mặt tôi, còn nói phải tố cáo tôi tội lưu manh. Mặc kệ cô có tin hay không, tôi chưa từng nghĩ sẽ làm thật, chỉ muốn phá hỏng thanh danh của cô ta, để sau này cô ta không đeo bám tôi nữa. Ai ngờ... Dù sao chuyện đó cũng xảy ra rồi. Nhưng anh cả cũng là vì tôi, cô đừng trách anh ấy. Mấy ngày nay cô lạnh nhạt với anh ấy, khiến anh ấy mất ngủ, đêm nào cũng ngồi một đống. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy anh ấy khó chịu như vậy bao giờ."
Lâm Thanh Tùng nhắc đến chuyện này lại thấy trong lòng rất khó chịu. Sớm biết như thế đã không kéo anh trai vào cuộc. Ai nghĩ tới cán sự Vu có thể biết được chuyện đó.
Hơn nữa, khi Hứa Hồng xảy ra chuyện, cậu ta cũng không có cảm giác gì. Cậu ta chỉ cảm thấy kết quả đó dường như đã vượt ra khỏi dự liệu của mình, nhưng sau này Hứa Hồng quả thật không thể nào đổ oan cho cậu ta được nữa. Với lại, đó cũng là chị ta tự mình chuốc lấy. Nhưng sau khi nghe người trong hầm mỏ nghị luận quá nhiều, trong lòng cậu ta cũng không thoải mái. Cậu ta cảm thấy có phải mọi chuyện đã đi quá xa rồi hay không. Cậu ta thật sự chán ghét Hứa Hồng, đặc biệt là sau khi bị Hứa Hồng uy hiếp, thái độ đối với chị ta đã không phải là chán ghét nữa, mà là coi như kẻ thù. Cậu ta cảm thấy đối phó với kẻ thù thì không nên nương tay. Nhưng sau khi nghe mọi người trong mỏ bàn tán xôn xao, cậu ta lại thấy mọi chuyện đã vượt xa mong muốn ban đầu của mình. Nói đến cùng thì cũng là vì kẻ thù của cậu ta là một cô gái.
Bên phía cậu ta vẫn chưa thu xếp xong thì bên phía anh trai cũng bị cậu ta liên lụy, chuyện này khiến trong lòng cậu ta càng không thoải mái.
Sau khi nghe cậu ta nói vậy Hứa Nam Nam tức đến bật cười: "Nghe cậu nói như vậy, chuyện của Hứa Hồng là do chị ta tự làm tự chịu, nhưng sau khi xảy ra chuyện, cậu cảm thấy mình không hề sai chút nào đúng không?"
Lâm Thanh Tùng có chút không tự tin trước câu hỏi của cô.
"Tại sao chị ta không bám dính lấy anh của cậu? Sao chị ta chỉ cứ một mực bám dính lấy cậu. Nói cho cùng, hai người cũng là người tám lạng kẻ nửa cân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận