Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 449

Nhìn thấy Hứa Nam Nam đến, Lâm Thanh Bách nói với chú Vệ mấy câu rồi bèn đi lên đón.
"Xe hỏng rồi. Chúng ta từ từ đi bộ về nhé." Lâm Thanh Bách cười cong mắt. Biểu hiện cực kỳ dịu dàng.
Hỏng đúng lúc như vậy?
Hứa Nam Nam không tin, không đúng, anh chạy đến cổng lớn làm gì chứ. Hứa Nam Nam nhìn anh.
Lâm Thanh Bách cười, chào hỏi với chú Vệ: "Chú Vệ, vậy bọn cháu đi trước đây."
"Ồ, được, vậy chúng ta mai nói chuyện tiếp." Chú Vệ tỏ ra rất vui vẻ.
Đợi rời khỏi cổng hầm mỏ, Hứa Nam Nam mới nhấc mắt hỏi: "Sao anh lại chạy đến cổng hầm mỏ."
Lâm Thanh Bách nhướng mày: "Anh rất khó coi, không thể gặp người à?"
"Không phải, để cho người ta nhìn thấy..."
"Nam Nam, tư tưởng này của em là không tốt, em xem những nam đồng chí theo đuổi các nữ đồng chí kia đều là tiến tới theo đuổi, anh theo đuổi em tất nhiên cũng phải theo đuổi một cách quang minh chính đại. Nếu không để những nam đồng chí khác không biết em có người theo đuổi, cũng sáp đến bên cạnh em, vậy sẽ không phải rất dễ gây ra hiểu lầm sao?"
Từng lời nói, vậy mà nói cho Hứa Nam Nam cảm thấy anh đúng là rất có lý. Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy Lâm Thanh Bách đang cả vú lấp miệng em.
Thấy cô đã nghe vào, Lâm Thanh Bách cười: "Hẹn hò thì quang minh chính đại, làm gì mà phải lén lén lút lút. Thời chúng ta bây giờ không thịnh hành lén lút không công khai."
Sao đã tăng cấp lên hẹn hò rồi: "Không phải lúc nãy nói là vẫn đang theo đuổi sao, giờ đã thành người yêu rồi à?" Hứa Nam Nam híp mắt hỏi anh. Không muốn để anh cho rằng mình ngốc thật.
Lâm Thanh Bách nói năng hùng hồn: "Mao chủ tịch từng nói rồi, theo đuổi mà không lấy yêu đương làm mục đích đều là làm trò lưu manh."
"Không phải là kết hôn sao?"
"Giống nhau cả, kết hôn là chuyện sớm muộn." Nói xong lại hỏi: "Sao em biết?"
Trích lời của Mao chủ tịch bao giờ phát hành ấy nhỉ.
"Khụ khụ, bây giờ chúng ta đang nói đến chuyện yêu đương. Anh nghiêm túc một chút đi." Hứa Nam Nam nghiêm túc nói.
Mắt Lâm Thanh Bách lấp lánh, cười nói: "Đúng vậy, bây giờ anh đang nói đến chuyện yêu đương, đang nói rất nghiêm túc."
Hứa Nam Nam bị anh nói không biết đáp kiểu gì. Bĩu môi đi chậm rì rì. Dáng vẻ rất là giận dỗi.
Gương mặt Lâm Thanh Bách tươi cười, đi sát bên cạnh cô, đi rồi đi, bàn tay anh từ từ chạm lên rồi từng chút từng chút móc lấy.
Hứa Nam Nam sững sờ một chút, vừa muốn tránh thì bàn tay mình đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy. Trong lòng nảy mạnh một cái, cuối cùng cũng không buông ra.
Không bị từ chối, Lâm Thanh Bách thở phào nhẹ nhõm, trái tim mắc ở cổ họng cuối cùng cũng trở lại vị trí chính xác. Nụ cười trên gương mặt ngày càng rạng rỡ, trong mùa hè nắng chói chang lại cảm thấy cả người khoan khoái dễ chịu.
Cuối cùng lần này cũng đưa về tận cửa nhà. Chỉ là vẫn không vào nhà, Hứa Nam Nam cảm thấy mới hẹn hò đã vào nhà thì cũng quá nhanh rồi.
Lâm Thanh Bách không đi vào, nhưng hàng xóm thì lại nhìn thấy, một lát sau đã đến hỏi thăm chuyện của Lâm Thanh Bách. Lúc này bà Vu mới biết vừa nãy người yêu của cháu gái ở bên ngoài cửa nhưng không vào nhà, bà ấy thất vọng không thôi, đuổi hàng xóm về thì bèn đi hỏi Hứa Nam Nam.
"Vừa mới hẹn hò, sao có thể đến nhà nhanh như vậy được chứ."
"Sao lại nhanh, gặp mặt sớm chút, chúng ta cũng có thể quan sát. Nghe nói anh chàng này trông rất sáng sủa." Gương mặt bà Vu tràn đầy hưng phấn.
Nói chung là chờ mong. Bây giờ hẹn hò rồi thì chuyện kết hôn cũng sẽ không xa. Nói không chừng bà ấy còn có thể trông con hộ đó.
Bà ấy nằm mơ cũng muốn trông cháu.
Hứa Nam Nam thấy bà ấy vui như vậy, cũng không tiện làm bà ấy mất hứng, chỉ đành nói: "Được rồi ạ, cháu sẽ mau chóng đưa anh ấy đến nhà."
Hèn chi ban nãy cứ muốn phải đưa đến cổng, đã có mưu tính từ lâu rồi đây mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận