Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 778

Trong lòng y tá trưởng Trương đang xúc động, nhưng trong lòng Trần Trung Hoa lúc này lại đang nổ tung, mất hồn mất vía. Ngay cả khi vào trường thi, vẫn không yên lòng được.
Trong một phòng thi khác, Tiểu Mãn phát hiện mấy câu hỏi này đều vô cùng đơn giản, làm tới câu nào cũng cảm thấy giống như đã từng làm rồ. Cô ấy nhanh chóng hoàn thành bài thi mà vẫn còn thừa thời gian để kiểm tra lại.
Buổi trưa sau khi thi xong, Tiểu Mãn lập tức đi tìm những người khác cùng đi ăn trưa. Vừa ra khỏi phòng thi đã nhìn thấy Trần Trung Hoa đứng ở đầu cầu thang.
Cô ấy chỉ nhìn một cái, sau đó giả vờ như không quen biết đi ngang qua.
"Tiểu Mãn." Trần Trung Hoa đuổi theo, đứng chắn trước mặt cô ấy.
"Trần Trung Hoa, anh làm gì đấy?" Tiểu Mãn không vui nhìn anh ta. Cô ấy cảm thấy bây giờ mình hoàn toàn không còn nhận ra người đàn ông này. Không biết do anh ta đã thay đổi, hay anh ta vẫn luôn như trước, chỉ là cô ấy không nhận ra mà thôi.
Trần Trung Hoa thở dài một tiếng: "Tiểu Mãn, em vẫn không thể tha thứ cho anh sao? Bây giờ đã quay về thành phố rồi, sau này chúng ta không cần ở thôn quê nữa, em không thể cho anh thêm một cơ hội nữa sao?"
Tiểu Mãn không dám tin nhìn anh ta: "Trần Trung Hoa, sao anh có thể nói mấy câu như thế, anh quên mất người vợ ở nông thôn của mình rồi sao? Bây giờ cô ấy vẫn đang chờ anh quay về đấy, nếu như anh vẫn còn chút lương tâm thì hãy quay về đi."
"Anh không yêu cô ta!" Trần Trung Hoa đau khổ nói.
Tiểu Mãn nghe thấy câu này của anh ta, đột nhiên lắc đầu: "Lúc trước, anh vì có thể bay cao bay xa mà ở bên cạnh cô ấy, bây giờ lại nói không có tình yêu để vứt bỏ cô ấy. Trần Trung Hoa, rốt cuộc trong lòng anh vào lúc này cái gì là quan trọng nhất? Người như anh không hợp chuyện yêu đương đâu! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi nhìn thấy anh mà phát tởm."
Thấy vẻ ghét bỏ trong mắt Tiểu Mãn, Trần Trung Hoa không nhịn được nói: "Thế còn em thì sao, em cũng không xứng yêu đương. Lúc chúng ta còn ở bên nhau, không phải em cũng không nói thật sao. Nhà em có quan hệ, nhưng em lại không nói gì cả, cũng chẳng hề làm gì."
Sau khi nói ra lời này, anh ta cảm thấy lòng mình thoải mái hơn nhiều. Hôm nay, sau khi nhìn thấy Tiểu Mãn, trong lòng anh ta đã nén giận rất nhiều. Anh ta không ngờ mình hy sinh hôn nhân của mình. Thậm chí sau khi về thành phố anh ta phải ra sức lấy lòng khắp nơi mới tìm được người yêu, thế nhưng bối cảnh gia đình người đó lại không bằng Tiểu Mãn.
Anh ta cảm thấy như mình đã mất đi món đồ quan trọng nhất.
Tiểu Mãn vừa nghe thấy câu nói này của anh ta, suýt nữa đã đứng hình vì kinh ngạc.
Sau khi hoàn hồn, mặt cô ấy không cảm xúc nhìn Trần Trung Hoa, cô ấy phát hiện vừa nãy mình thật sự đã nhìn lầm rồi. Thứ quan trọng nhất trong lòng Trần Trung Hoa chính là thứ gọi là hoài bão cao xa đó. Vì hoài bão này, anh ta không hề có giới hạn cuối cùng.
"Anh đúng là đáng thương." Tiểu Mãn lạnh lùng nói một câu rồi đeo túi lên rời đi.
Sau khi rời đi, Tiểu Mãn còn đang vui mừng vì lúc trước cô ấy đã không vì Trần Trung Hoa mà tự làm tổn thương bản thân mình. Nếu vì một người như thế mà làm tổn thương mình, bây giờ chẳng phải sẽ vô cùng hối hận sao. Thật sự có lỗi với bản thân mình, cũng thật sự có lỗi với sự kỳ vọng của ông bà và chị gái.
Môn thi tiếp theo, Tiểu Mãn lại càng nghiêm túc hơn. Mỗi một môn thi, cô ấy đều nghiêm túc kiểm tra lại mấy lần, cố gắng đạt được điểm cao.
Vừa thi xong, Hứa Nam Nam đã lập tức gọi điện thoại đến quân khu. Mấy ngày nay cô không dám gọi điện thoại, sợ sẽ gây áp lực cho Tiểu Mãn. Ba ngày nay cô đều lo lắng như thể cô mới là người tham gia kì thi đại học vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận