Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 103

Tống Quế Hoa mỉm cười liếc họ: “Mẹ thấy không phải đói bụng, là đói con mắt. Mau đi làm bài tập đi, đợi lát làm xong sẽ cho mấy đứa ăn. Vây quanh ở đây làm gì? Nếu không thì đi giúp chị Nam Nam của mấy đứa rửa rau.”
Bọn nhỏ đang reo hò muốn đi rửa rau, bên ngoài đột nhiên có một tiếng mắng to: “Con nhỏ chết bầm, cút ra đây cho tao!”
“Nhỏ Hai, con nhỏ chết tiệt này, mau cút ra đây cho tao. Con nhỏ vô ơn, ăn cây táo rào cây sung.” Bà Hứa đứng chống nạnh bên ngoài, gân giọng mắng.
Mặc dù bà ta liều lĩnh, nhưng vẫn không dám xông thẳng vào nhà người ta. Mấu chốt là Hứa Quý nổi tiếng là người hời hợt, tính tình nóng nảy, hai đứa con trai của bà ta lại là cái loại hèn nhát đánh không ra rắm.
“Thứ sao tai họa nhà mày, sao nhà ông Hứa lại sinh ra thứ ăn cây táo rào cây sung như mày, đồ tốt đều kéo đến nhà người khác. Cút ra đây cho tao, đừng cho rằng không ra thì tao không dạy dỗ được mày.”
Bà cụ càng mắng càng tức giận.
“Con chó già nào đang sủa bên ngoài đấy?!” Một giọng nói vang dội truyền ra từ trong sân, bà Trần cầm cây lăn bột chạy ra ngoài. Bà ấy chân to, động tác đi bộ rất nhanh, chưa gì đã chạy tới cổng.
Khí thế hung hăng của bà ấy thật sự dọa bà Hứa giật mình.
Nhưng mà thấy cây lăn bột trong tay bà Trần, bà Hứa lại khẳng định nhà Tống Quế Hoa thật sự sắp ăn sủi cảo.
Đây chính là đồ của nhà ông Hứa, cứ như vậy bị nhà người khác lấy đi.
Bà cụ đau lòng, nhìn bà Trần cũng không sợ nữa: “Bà mắng ai đó, nhà bà không biết xấu hổ, lấy đồ của nhà ông Hứa mà còn dám mắng chửi người ta, bọn cướp của xã hội cũ cũng không mặt dày như vậy.”
“Đồ của nhà ông Hứa, nhà chúng ta lấy đồ nhà bà lúc nào? Cái miệng rách của bà nói cái gì thì chính là cái đó, bà cho rằng bà là lãnh tụ vĩ đại à.”
Bà Trần hung hăng nói.
Năm đó bà ấy ở góa khi còn trẻ, bao nhiêu người muốn ức hiếp bà ấy cũng không được như ý. Bây giờ con trai đã lớn, bà ấy còn có thể bị một bà già ức hiếp?
Bà Hứa thấy bà ấy không thừa nhận, cười khẩy nói: “Bà cho rằng không thừa nhận là xong à? Vừa nãy Thúy Cầm đã thấy nhỏ Hai chết bầm chạy đến nhà bà, trong tay còn bưng nửa quả bí đỏ, trong túi còn cất đồ. Tôi vừa đến đã ngửi thấy mùi thịt từ nhà bà, với điều kiện của nhà bà mà còn có thể mua thịt? Nhất định là nhỏ Hai chết bầm lấy tiền của nhà ông Hứa mua thịt.”
“Nhìn xem, nói bà là chó già thật sự không sai, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt ở nhà tôi, mũi chó cũng nhạy lắm. Sao? Nam Nam cầm đồ đến nhà chúng tôi nên bà tức giận? Tức giận cũng vô ích! Bây giờ Nam Nam là người trên hộ khẩu nhà chúng tôi, là người của nhà chúng tôi, đã sớm không còn quan hệ với nhà ông Hứa. Không muốn nuôi cháu, còn muốn cháu có hiếu, cái mặt già của bà cũng dày quá.”
Bà Trần ăn nói vô cùng trôi chảy, chọc bà Hứa xanh cả mặt.
Thấy bà ta như vậy, bà Trần càng vui vẻ: “Hừ, ban đầu khi Nam Nam đi, mấy người biết rõ con bé mang những gì đi, nhà ông Hứa còn có thể cho con bé cầm một xu? Nhờ Quế Hoa nhà này đưa lương thục cho chúng nó, bằng không con bé vừa ra khỏi nhà ông Hứa thì đã bị đói. Bây giờ tức giận, không biết xấu hổ! Thứ già khúm này, đừng tưởng lớn tiếng thì bà đây sẽ sợ, có gan thì chúng ta đấu, đừng lải nhải trước cổng nhà chúng tôi!”
“Bà, bà bảo nhỏ Hai ra đây nói chuyện.” Bà Hứa không đủ khí thế, bình thường một chiêu tác dụng nhất của bà ta chính là mặt dày mày dạn ồn ào trước nhà người ta, khiến cả nhà không yên ổn. Ở bên ngoài cũng gây chuyện, cũng không có ai dám thật sự gây gổ với bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận