Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 470

Từ sau khi lần hôn đầu tiên, anh thanh niên trẻ tuổi này dường như đã được nếm ngon ngọt. Cứ nhân lúc có cơ hội tiến đến bước thứ hai.
Hơn nữa còn không vừa lòng với con đường tan làm buổi chiều, ngay cả buổi sáng cũng siêng năng đến đưa cô đi làm, lúc không có ai thì giả vờ làm nũng. Theo lý lẽ không chính đáng của anh, buổi sáng là thời điểm quan trọng nhất trong một ngày, nhất định phải giữ cho tâm trạng vui vẻ. Mà nụ hôn bất ngờ là chuyện khiến cho con người ta vui vẻ nhất.
Bởi vì hành vi đưa đón cô đi làm và tan làm mỗi ngày với mục đích không thể nào nói cho người khác biết của đồng chí Lâm đã khiến cho mọi người ở trên mỏ đều biết rằng Hứa Nam Nam có người yêu, mỗi ngày đều đạp xe đến đón và đưa cô đi làm. Quả thật là hình mẫu lý tưởng cho tất cả những đồng chí nam đang hẹn hò.
Bờ môi của cô bị hôn đến mức sắp sưng cả lên, Hứa Nam Nam muốn nói đây là một con sói xám đội lốt cừu đó.
Có điều con sói xám này dường như biết ít quá.
Hứa Nam Nam cảm thấy mình phải nên làm chút gì đó để cứu vãn bờ môi bị hôn đến sắp rách cả ra của mình, nếu không thì ngày mai không thể nào đi làm được mất. Cô nhẹ nhàng mở miệng ra, thè lưỡi liếm lấy đôi môi của anh.
Đối phương như hiểu rõ được gì đó, cũng mở miệng ra theo, đầu lưỡi chạm vào nhau.
Nhẹ nhàng chạm vào nhau vài lần, Hứa Nam Nam cảm thấy như vậy thoải mái hơn nhiều. Nhưng đối phương lại cảm thấy như vậy chưa thỏa mãn, anh mạnh mẽ luồn qua, càng ngày càng cuốn lấy nhau sâu hơn.
Cảm thấy không khí ở trong phổi mình sắp bị hút hết rồi, Hứa Nam Nam hoài nghi có phải trước đó đối phương giả vờ ngây thơ không. Chứ không sao anh lên tay nhanh quá.
Lúc Lâm Thanh Bách quay về khu tập thể ủy ban huyện, trên môi như vẫn còn có một mùi ngòn ngọt. Sao lại có thể ngọt đến thế chứ, lẽ nào cô bé ấy có ăn kẹo chăng?
Nhưng lại không giống, vị của kẹo không thơm như vậy. Anh cũng không thích ăn kẹo. Nhưng anh lại thích vị ngọt từ đôi môi của cô bé này. Là kiểu mà ăn nhiều thế nào đi nữa cũng không đủ.
Trước đây lúc anh còn trong bộ đội, trong ký túc có một cậu nhóc được về quê một chuyến. Sau khi quay lại, mỗi ngày đều mong ngóng ngày trở về.
Anh cảm thấy quả thật không tiền đồ gì.
Cậu nhóc đó nói, đợi sau khi có vợ thì anh sẽ biết được cảm giác đó thôi. Dù cho có nhớ nhung thế nào đi nữa cũng không đủ.
Lâm Thanh Bách cảm thấy mình lúc này hình như là đã cảm nhận được cảm giác đó rồi. Nếu như mà ngày nào đó không được nếm thử vị ngọt từ đôi môi của cô nhóc ấy. Anh cũng sẽ nhớ nhung mãi thôi.
Vừa đi lên cầu thang, Lâm Thanh Tùng đã đến đón anh: "Anh, sao giờ anh mới về, anh nói xem chuyện này phải làm thế nào đây."
Hiện giờ Lâm Thanh Tùng vì chuyện này mà cảm thấy buồn phiền không thôi. Người phụ nữ Lý Tĩnh đó hiện giờ còn đang ở trong nhà kể về khó khăn trong những năm qua với hai ông bà đấy. Hứa Hồng thì ở bên cạnh, lâu lâu lại nhìn về phía cậu ta, khỏi phải nói cậu ta thấy ghét cỡ nào.
"Nên thế nào thì thế ấy." Lâm Thanh Bách nói với khuôn mặt tươi cười. Tâm trạng tốt, giọng điệu nói chuyện cũng vô cùng nhẹ nhàng tùy ý.
Nhìn thấy nụ cười thoải mái trên mặt anh, Lâm Thanh Tùng suýt nữa thì chửi anh. Anh trai cậu ta đây là đang hả hê à?
Lâm Thanh Bách không muốn quản cậu ta, bước vào phòng ngồi xuống chiếc ghế ở bàn sách, cầm lấy bút vẽ vẽ viết viết. Lâm Thanh Tùng liếc nhìn, cả tờ giấy đều là Nam Nam, cô nhóc….
Trời ơi, rốt cuộc là cán sự Vu đã làm gì mà khiến anh trai cậu ta ngớ ngẩn thành thế này.
Phía bên nhà họ Vu, Hứa Nam Nam ăn cháo tình yêu mà bà Vu nấu cho cô, ăn một miếng mà không nhịn nổi phải cau mày.
Không phải là cháo không ngon mà là đầu lưỡi quá đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận