Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 366

Sau đó bước nhanh vào sân, nhổ hết rau trong chậu, đổ hết đất ra ngoài.
Chậu hoa cũng không to lắm, Hứa Nam Nam cảm giác chậu hoa này trước đây từng dùng để đựng hoa trong phòng. Mặc dù thanh hoa bị bùn đất che mất, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự tinh xảo.
Năm lạng mì sợi đổi lấy thứ này, không lỗ.
Bà cụ đến cả bùn cũng không lo, xách thẳng ra, Hứa Nam Nam cũng không nói gì, lấy mì sợi từ trong túi xách ra, quan sát một hồi, ước chừng cũng phải hơn năm lạng một chút.
Bà cụ là một người khôn khéo, cầm trong tay suy nghĩ một chút, cười híp cả mắt.
Hứa Nam Nam cũng không biết có phải đồ cổ hay không, tìm một nơi không ai để ý, ném vào trong Taobao, đi đến nhà tiếp theo.
Đáng tiếc là người sinh sống ở đây thì nhiều nhưng đồ sứ thì chẳng có bao nhiêu, cho dù có thì chỉ nhìn cũng biết không phải đồ cổ.
Sau khi đi một vòng cũng chỉ thu thập được bốn năm thứ trông cũng có vẻ là đồ cổ. Dù sao chỉ cần không phân biệt được thật giả cô đều lấy. Một trong số chúng bị thủng một lỗ, có điều Hứa Nam Nam thấy bình hoa này tổng thể nhìn cũng đẹp, cứ cất đi đã. Tiền mặt cũng chưa tiêu đồng nào, nhưng mì thì đã tốn mất ba hộp. Xách chiếc bình sứ thanh hoa vừa lấy được, băng qua hai con ngõ nữa, tới một đường lớn, Hứa Nam Nam phát hiện con đường này trông khá quen mắt.
Khi nhìn thấy một bà dì già cầm cây chổi lớn quét sân và bé trai ngồi cạnh, cô mới nhớ ra đây là ai.
Ôi chao, lấy đi vật gia truyền của nhà người ta, duyên phận lại đưa đẩy đến dây dưa dưa lại.
Vậy mà cũng gặp được.
Hứa Nam Nam không muốn gặp người này cho lắm. Bà dì này là một người thông minh, muốn mua được đồ cổ từ chỗ bà ấy là điều không tưởng. Lần trước nếu không phải cháu bà ấy bị bệnh, chiếc vòng kia cũng không thể đến được tay cô.
Cô đang định đi sang chỗ khác, đứa trẻ nọ đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, hơn nữa còn mở to mắt, chỉ vào Hứa Nam Nam hét.
"Thuốc, thuốc." Thằng bé hô lên. Bà dì kia cũng quay đầu lại nhìn, bắt gặp Hứa Nam Nam.
Bà dì ném cây chổi đi, chạy về phía Hứa Nam Nam. Hứa Nam Nam thấy thế, cũng không tiện rời đi, đành nghênh đón.
"Cô gái, hóa ra người lần trước cho thằng cháu tôi thuốc là cô à." Lần này bà dì trông có vẻ hòa nhã hơn lần trước.
Hứa Nam Nam cười nhẹ: "Tình cờ tôi có mang theo thuốc hạ sốt, nên đưa cho cậu bé một ít ấy mà. Cậu bé đã đỡ hơn chưa ạ."
"Đỡ hơn rồi, thuốc của cô rất hiệu quả." Bà dì đó cười nói. Lại nhìn thấy bình hoa Hứa Nam Nam cầm trong tay, hỏi: "Cô đang..."
"Sưu tầm đồ trang trí ạ, tại thấy đẹp." Hứa Nam Nam trả lời cho qua.
Bà dì "à" một tiếng, cười nói: "Nếu cô thích mấy thứ này thì để tôi chỉ đường cho."
Hứa Nam Nam chớp chớp mắt, bà ấy chỉ vào sân một ngôi nhà nọ: "Cô đến chỗ kia, cái nhà ở ba lối vào sâu trong đó nhất, chủ nhà họ Vương. Đến nhà bà ta mà thu. Nhiều lắm. Tất cả đều là đồ thật."
Hứa Nam Nam sửng sốt. "Vậy người ta sẽ không bán cho tôi đâu nhỉ."
"Bình cũng chỉ để đựng nước, còn tiếc bán à? Nếu cô có thể lấy ra tiền hoặc lương thực thì cái gì cũng mua được. Cũng chỉ một đám không biết hàng, trước đây từng là quản gia nhà tôi, sau này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đem những thứ đó về nhà mình. Những thứ kia... uổng phí rồi." Nói đến câu sau nghe còn có vài phần vô cùng đau lòng.
Thảo nào bà cụ này lại tốt bụng như vậy, ra là người ta cướp mất đồ nhà bà ấy, nên bà ấy cũng không để người ta được lợi.
"Đồng chí nhỏ, đồ tốt sao có thể không lấy được chứ." Bà cụ nói xong, không tiếp tục nói chuyện với Hứa Nam Nam nữa, lại đi lấy chổi quét rác. Có điều lúc này trông có vẻ sung sức hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận