Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 784

Lâm Thanh Bách đang đọc báo, nhìn người phụ nữ đang dựa lên trên người mình, cười nói: "Anh cảm thấy cho dù là cấp trên có đồng ý hay không thì em cũng sẽ đi thực hiện nó mà thôi."
Hứa Nam Nam trợn mắt nhìn anh: "Bước đi này có lẽ em sẽ tiến một bước dài, nếu không cẩn thận sẽ bị người ta nói là đầu cơ trục lợi, còn gọi vốn đầu tư nước ngoài, một đống tội danh sẽ được nêu ra đó. Không cẩn thận thì anh cũng sẽ bị người ta tố cáo đó."
Lâm Thanh Bách gấp báo lại đặt sang một bên, đưa tay ra ôm lấy người phụ nữ trong lòng mình: "Em có biết không, phía bên tỉnh An có một thôn nhỏ, chỉ có mười mấy hộ dân. Trước đây đều dựa vào lương thực cứu tế của quốc gia để sinh sống. Chính là vào lúc tháng mười một, bọn họ tự mình ấn dấu vân tay rồi chia đất đai ra. Quá nghèo nên phải thay đổi, nếu không thay đổi thì sẽ chết. Em nói xem những người nông dân ở dưới quê còn có thể hiểu rõ được mọi chuyện, cấp trên có ai không hiểu chứ? Nếu chính sách này đã được mở ra, không có lý nào mà thu hồi lại. Em xem đi, bây giờ mới bắt đầu, sự thay đổi sau này chắc sẽ biến động rất lớn. Cho nên bước đi này của em có bước dài thế nào đi chăng nữa cũng không sao, cùng lắm chỉ là một cú đả kích lớn, đợi sau này là mọi thứ sẽ ổn thôi. Bài viết lần trước của em chẳng phải là như thế sao?"
Hứa Nam Nam cảm động: "Đồng chí Lâm, sao anh lại tốt như thế chứ. Luôn ủng hộ em như vậy."
Lâm Thanh Bách nghiêm túc nói: "Anh chỉ ủng hộ những chuyện mà anh coi là đúng."
Hứa Nam Nam trợn mắt, cắn mấy nhát ở trước ngực anh: "Làm hỏng bầu không khí!"
Lúc đi ngủ, cô để lại lời nhắn cho Cổ Lỗ Sĩ. Cô muốn một vài tài liệu của ngành công nghiệp nhẹ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cổ Lỗ Sĩ gửi tin nhắn đến.
Cổ Lỗ Sĩ: "Những tài liệu này không thành vấn đề, còn những tài liệu về ngành công nghiệp nặng, cô có cần không?"
Hứa Nam Nam nghĩ: "Tài liệu về ngành công nghiệp nặng tạm thời không cần, vẫn nên là lấy nhiều sách một chút."
Mấy năm nay Hứa Nam Nam đã phần nào giảm bớt đi số lần cô giao nộp tài liệu lên cho cấp trên rồi. Mỗi năm lấy một lần, có lúc cả một năm trời cũng không lấy. Phần lớn thời gian đều là chuẩn bị sách. Đó là những điều mà cô nghĩ đến khi cô sinh con.
Lần đó khiến cô đau cả một ngày một đêm. Lúc đó cảm thấy bản thân không thể nào sống nổi nữa rồi, sau khi sinh con xong cô lo lắng một chuyện, nếu như có một ngày mà cô chết hoặc là Taobao biến mất thì làm thế nào chứ? Cô sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng bởi vì đã dựa dẫm quá nhiều vào công nghệ có sẵn này, liệu có sẽ khiến cho những nhà khoa học đó nảy sinh sự lệ thuộc vào không.
Bọn họ vốn dĩ nên tham gia vào nghiên cứu và phát minh. Hiện giờ lại chỉ có thể biến những tài liệu hiện có thành thành phẩm.
Những nhà khoa học hiện tại có lẽ là không biết, nhưng tương lai thì sao. Thời gian dài rồi, những ảnh hưởng không tốt sẽ càng ngày càng sâu sắc. Cho nên Hứa Nam Nam ngoài việc đưa tài liệu cho, thứ nhiều nhất cô giao lên vẫn là sách.
Dạy một người nên dạy họ bằng cách câu cá hơn là cho họ cá. Cô hy vọng là sự lớn mạnh của quốc gia sau này không chỉ là chỉ dựa vào những tài liệu này, mà là sự lớn mạnh thật sự của bản thân mình.
Hứa Nam Nam lại nói chuyện với Cổ Lỗ Sĩ về kế hoạch chuẩn bị tiến hành thu hút vốn đầu tư của mình.
Cổ Lỗ Sĩ trầm tư một lúc lâu mới gửi tin nhắn đến.
Cổ Lỗ Sĩ: "Cô đã không cần lo lắng về chuyện cơm áo nữa, tại sao lại phải làm những chuyện này chứ?" Bà cậu ta hiện giờ sức khỏe không được tốt, chính là vì lúc còn trẻ đã hao tổn rất nhiều tinh thần nên chịu mệt mỏi. Cậu ta thà rằng mong bà được sống lâu trăm tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận