Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 202

Hứa Linh nghe vậy, cô bé ngừng cắn hạt, cơn ngươi sáng sủa nhìn chằm chằm Lý Tĩnh, mẹ của cô bé.
Lý Tĩnh bị cô bé nhìn chằm chằm như thế thì khó chịu, cau mày trừng cô bé.
Bà cụ đang trong cơn giận dữ, nghe thấy Hứa Linh muốn đi học, thế là cơn giận thoáng chốc bùng lên.
Bà ta lấy gậy chỉ vào Hứa Linh: "Con nhóc gái bao lớn, còn đọc sách. Đọc cái gì mà đọc. Cả đời này tao cũng có đi học đâu, không phải vẫn tốt đó sao?"
Hứa Kiến Sinh cau mày: "Mẹ, bây giờ khác xưa rồi, con gái cũng phải đi học. Hồng Hồng và Mai Tử không phải cũng đọc sách đó sao mẹ?"
Bà cụ nghe thấy thế thì sắc mặt thay đổi: "Cái gì, con hối hận rồi à? Cũng không nghĩ thử xem, lúc con không ở nhà ai là người chăm sóc cha mẹ cho con. Con là con cả, theo lý là con phải dưỡng già cho cha mẹ. Nhưng con chạy vào trong thành phố để hưởng phúc, hai em con đã giúp đỡ con nuôi nấng cha mẹ. Để con lo cho mấy đứa nhỏ đi học thì làm sao hả?"
Thực ra, ngay từ đầu bà Hứa cũng không muốn cho hai đứa cháu gái đi học. Nhưng đứa cháu cả Hứa Hồng mặt tròn trịa, mắt to mày rậm, da dẻ cũng trắng trẻo, tướng tá mặt mày có phúc. Con trai thứ hai Hứa Kiến Hải cũng nói, nếu đứa con gái này nuôi tốt thì sau này có thể dễ dàng tìm được một nhà chồng tốt, cũng có thể giúp đỡ cho nhà bọn họ. Quan trọng là số tiền này cũng không cần nhà bọn họ bỏ ra, thế là bà cụ cũng đồng ý. Còn về phần Hứa Mai Tử, con gái thằng ba, con nhóc này hiểu chuyện, vẫn chưa đi học đã biết viết chữ rồi, nhà ông Hứa bọn họ xưa nay chưa có ai là sinh viên đại học, nếu đứa trẻ này thật sự có thể đậu được thì đó chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông. Hơn nữa Lưu Xảo, con dâu thứ ba cũng khiến người ta yêu thích, bà ta cũng không thể để đứa con dâu này đau lòng, thế là đương nhiên cũng quan tâm đôi chút.
Xét đến cùng thì số tiền này cũng không phải do nhà bà ta bỏ ra, bà ta không thấy xót.
Nhưng bây giờ Hứa Linh muốn đi học, vậy thì tuyệt đối không được, hai đứa chị của nó là đứa ăn cháo đá bát, con bé này sau này cũng sẽ không phải đứa tốt lành gì. Học hành có triển vọng cũng không liên quan gì đến nhà ông Hứa bọn họ.
Hơn nữa tình hình trong nhà cũng không được như trước, lại phải lấy thêm tiền, thế này thì chính là móc tim gan của bà ta.
Lời bà cụ nói khiến khuôn mặt Hứa Kiến Sinh thoắt trắng thoắt xanh.
Năm đó, lúc bà cụ tìm đến hầm mỏ, cũng đã nói những lời thế này. Cho nên hắn ta thật thà đưa con mình cho bà cụ mang về quê, còn mình thì nhận lấy cháu trai và cháu gái.
Bây giờ bà cụ lại nói thế, làm hắn ta cảm thấy có phần bất lực.
Liếc nhìn con gái nhỏ Hứa Linh, Hứa Linh đang bẹp miệng đứng ở bên cạnh, trông vẻ cực kỳ tủi thân.
"Mẹ, để đứa nhỏ đi học đi ạ, con vẫn lo được. Con chỉ còn lại một đứa con gái này thôi. Thể nào cũng phải để con bé đọc chút sách chứ mẹ."
"Bảo cái gì mà anh chỉ còn lại một đứa con gái này thôi? Trách ai? Không phải trách chính anh không biết dạy con sao. Dạy ra một đống đứa ăn cháo đá bát. Vả lại, đừng nói anh chỉ có một đứa con gái, cho dù không có thì cũng không sợ. Mấy đứa bé khác sau này bộ không thể dưỡng già cho anh à?"
"Mẹ, không phải là chuyện dưỡng già..." Hứa Kiến Sinh có chút buồn phiền. Hắn ta xưa giờ không trông chờ ai dưỡng già cho mình. Hắn ta tốt xấu gì cũng là cán bộ của hầm mỏ, sau này nghỉ thì vẫn có tiền trợ cấp.
"Tôi nói này anh cả, anh không lo chuyện dưỡng già thì để cho một con nhóc nhỏ thế này đọc sách làm gì. Con bé còn nhỏ như thế, đi học thì phải mất bao nhiêu năm nữa đây, phải tốn bao nhiêu tiền đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận