Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 197

Còn Thạch Đầu và Mộc Đầu thì ăn phát ra tiếng không ngừng.
Bà Trần thấy cảnh này thì trong lòng khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào. Tục ngữ có câu người tốt có tốt báo, xem ra thật sự không sai. Nếu không phải ban đầu con dâu có lòng tốt giúp đỡ hai chị em này, thì cũng không sẽ có ngày tốt đẹp như hôm nay.
Bà ấy nhìn con dâu Tống Quế Hoa, còn hài lòng hơn cả trước kia. Đừng thấy bà ấy chỉ có một đứa con dâu, ba đứa con dâu nhà ông Hứa ở phía sau đều không sánh bằng một đứa nhà bà ấy đâu đấy.
Sau khi ăn cơm xong, Hứa Nam Nam đựng thức ăn và cơm chừa lại trước đó vào trong cái giỏ, chào một tiếng với Tống Quế Hoa rồi đi lên núi.
Trước đó có nghe Tống Quế Hoa nói bởi vì cô và Hứa Tiểu Mãn dọn đi, nên căn phòng trên núi bỏ trống. Không lâu sau thì Hạ Thu Sinh dời đến trên núi ở, tiện cho làm việc.
Hàng rào chuồng bò cũng không khác gì căn nhà tranh này, cộng thêm bình thường Hạ Thu Sinh cũng rất trung thực, thế nên Hứa Căn Sinh đã đồng ý với yêu cầu này của ông ấy.
Lúc lên đến núi, Hạ Thu Sinh đang lấy nước giội rửa chuồng lợn.
Hai chị em Hứa Nam Nam đi rồi, nên trên núi cũng không có ai cắt cỏ. Hứa Căn Sinh muốn đi tìm người, nhưng gần tới cuối năm, heo con cũng chưa bắt về nên hắn cũng không vội tìm.
Thế là trại nuôi trồng chỉ còn lại một mình Hạ Thu Sinh làm việc.
Bước đến gần, nhìn thấy bóng lưng của Hạ Thu Sinh, mũi của Hứa Nam Nam chua xót: "Thầy Hạ!"
Hứa Nam Nam cảm thấy trong số nhiều người đã giúp đỡ mình, cô thấy hổ thẹn với Hạ Thu Sinh nhất. Dù là Hứa Căn Sinh hay Tống Quế Hoa thì cô luôn có thể từ từ báo đáp. Nhưng Hạ Thu Sinh thì khác, thân thế của ông ấy quá mức nhạy cảm ở thời đại này, cô thậm chí không thể qua lại với Hạ Thu Sinh một cách quang minh chính đại được. Càng đừng nói đến việc giúp đỡ Hạ Thu Sinh.
Cô biết, thứ Hạ Thu Sinh cần giúp nhất từ trước tới giờ luôn không phải về vật chất gì. Thứ ông ấy muốn nhất là được rời khỏi đây.
Những người giống như ông ấy, thứ quan tâm nhất chính là tự do, sự tự do từ thể xác đến tinh thần.
Nhưng cô không thể làm được.
"Nam Nam về rồi à."
Hạ Thu Sinh quay đầu nhìn thấy Hứa Nam Nam, lập tức ném thùng gỗ trong tay xuống, mỉm cười bước ra khỏi chuồng lợn, còn vừa vỗ quần áo của mình như thể muốn vỗ tản đi mùi hôi.
Hứa Nam Nam kìm nén cảm xúc trong lòng, mang theo chút giọng mũi nói: "Thầy Hạ, sao ông lại lên núi ở, thời tiết trên núi lạnh." Lúc này đã sang năm mới, thời tiết đã bắt đầu rất lạnh rồi. Cô và Tiểu Mãn bây giờ đã mặc đồ nhồi bông. Lại nhìn quần áo Hạ Thu Sinh đang mặc, mặc dù cũng làm bằng bông vải nhưng rất mỏng.
Hạ Thu Sinh cười nói: "Lạnh thì lạnh, nhưng sạch sẽ." Lại nhìn Hứa Nam Nam: "Sao cháu lại tới, đừng để người khác nhìn thấy."
"Thấy cũng không sao ạ. Giờ là năm mới, cháu đưa cho ông chút đồ ăn." Hứa Nam Nam xách giỏ lên đưa cho Hạ Thu Sinh xem. "Thầy Hạ, cháu còn mang theo chút rượu trắng, ông uống chút cho ấm người đi ạ."
Nghe thấy có rượu, mắt Hạ Thu Sinh sáng lên.
Những năm nay lương thực khan hiếm, kể cả rượu trắng cũng hiếm, Hạ Thu Sinh đã mấy năm không ngửi thấy mùi rượu rồi.
"Vậy ông phải uống một ly rồi."
Hứa Nam Nam thấy ông ấy vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ theo, lúc vừa mới lên núi cô còn nghĩ, năm mới những thứ khác không thể tặng, nhưng rượu thì vẫn có thể để cho chú Hạ uống chút. Rượu có thể xua lạnh, để lại cho chú Hạ một ngụm lúc trời lạnh cũng được.
Dời chiếc ghế nhỏ ra cửa, Hứa Nam Nam xếp cơm ra.
Vì dùng vải bông che lại nên lúc này vẫn còn nóng hổi.
"Nhiều quá ăn không hết, lúc trưa ông đã ăn rồi." Hạ Thu Sinh vừa nói vừa cầm lấy bình rượu mở nắp ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận