Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 217

Hứa Nam Nam vểnh môi cười nói, nghĩ lại bản thân trong quá khứ và hiện tại, không thể không kể đến sự giúp đỡ của Hạ Thu Sinh.
Trong mắt Hạ Thu Sinh hiện lên sự thanh thản và vui vẻ, nhưng lại biểu hiện rất điềm tĩnh: "Thi đỗ cũng không có gì lạ, nếu cháu không đỗ, ông mới thấy lạ đấy." Học sinh của ông ấy, làm gì có ai kém cỏi.
Hứa Nam Nam ngồi đối diện ông ấy, nhìn ông ấy ăn cháo rau xanh loãng, kèm theo vài miếng khoai lang khô. Nhưng ông Hạ dường như đang ăn sơn hào hải vị vậy, chầm chậm thưởng thức.
Cô ngửi vài cái, vừa cười vừa lấy từ trong túi ra một chai rượu và một hộp đùi gà kho.
"Ông Hạ, cháu cũng chưa ăn cơm, chỉ chờ cùng ông chúc mừng thôi ạ."
Hạ Thu Sinh nhìn thấy rượu, đôi mắt đột nhiên sáng rực lên. Bỏ bát đũa xuống thưởng thức rượu, hít hà, rồi cười nói: "Coi như đứa nhóc cháu hiếu thảo."
"Nếu cháu mà hiếu thảo, thì nên đón ông ra ngoài hưởng phúc rồi." Hứa Nam Nam cười nói. Nhưng trong lòng lại nặng trĩu. Nếu thân phận của ông Hạ không phải như vậy, cô nhất định sẽ đón ông Hạ lên thành phố hưởng phúc.
"Nói lời ngốc nghếch gì vậy, cả đời ông chuẩn bị ở đây dưỡng lão rồi. Cháu cũng đừng nhớ nhung gì ông nữa, sau này cùng Tiểu Mãn sống ở ngoài cho tốt đi. Hiếm khi ông đến tuổi này rồi mà còn có thể phát huy được chút năng lượng còn lại, cuộc đời cũng viên mãn rồi." Hạ Thu Sinh rót rượu vào ly sứ, nhấp một ngụm nhỏ. Hứa Nam Nam lập tức đưa cho ông ấy một cái đùi gà kho.
"Sao cháu không ăn?" Hạ Thu Sinh ăn một miếng đùi gà, hỏi cô.
Hứa Nam Nam cũng cầm lên gặm một miếng, nhai vài lần rồi nuốt xuống: "Ông Hạ, cháu được phân vào bộ phận vật tư, sau này mua đồ rất tiện lợi. Ông muốn ăn gì, cháu mang đến ngay cho ông."
"Bỏ đi, cháu còn có thể đến báo tin vui cho ông là được rồi, sau này đừng đến nữa. Nghe lời ông, Nam Nam, không dễ gì mới ra ngoài được, hãy trân trọng cuộc sống bây giờ. Ông đã sống đến từng này rồi, không muốn liên lụy bất kì ai nữa."
"Ông Hạ, ông từng nghĩ đến việc rời khỏi đây chưa? Nếu như có thể thoát ra… ý cháu là, rời khỏi nước, ông có đi không?"
Hỏi xong, Nam Nam lại cảm thấy mình uổng công hỏi rồi. Ai mà chẳng muốn rời đi, nhưng rời đi thế nào đây. Thời đại bây giờ ra ngoài là phải có thư giới thiệu. Nhưng mà... sau này có thể tự mình tìm ra cách thì sao. Bây giờ cô càng ngày càng tốt rồi, có lẽ rồi một ngày, cũng có thể tìm ra cách, để ông Hạ được rời khỏi đây.
Bàn tay đang cầm ly sứ của Hạ Thu Sinh dừng một lát, sau đó cười rồi uống một hớp rượu: "Không muốn." Nếu ông ấy muốn rời đi, thì năm đó đã đi rồi. Cũng không cần ở lại đến cái nơi này.
"Nam Nam, có thể nói thế này, thà chết chứ không chịu khuất nhục. Bọn họ có thể trừng phạt ông, nhưng không thể khiến ông khuất phục, nếu như ông trốn đi rồi, sau này khó có thể nói rõ ràng được."
"... ".
Hứa Nam Nam không hiểu được cách nghĩ của ông Hạ. Cô sợ chết, sợ chịu khổ. Cô nghĩ, nếu cô đứng ở vị trí của ông Hạ, cô nhất định sẽ rời đi. Nhất định sẽ suy nghĩ xem làm thế nào để thoát ra ngoài.
Đây có lẽ chính là thứ gọi là khí phách. Tuy nghe thì rất ngốc rất ngây thơ, nhưng lại không thể không khiến người khác bái phục.
Sau khi ăn cơm xong, ông Hạ bắt đầu đuổi người.
"Mau đi làm việc chính đi, ông cũng phải làm việc đây."
Hứa Nam Nam nhìn ông bước đi, đứng sau lưng ông nhìn một lát, rồi mới cúi đầu rời khỏi núi.
Lúc này mọi người vừa ăn cơm xong, đều đang ở nhà. Khi Hứa Nam Nam đến nhà Tống Quế Hoa, Tống Quế Hoa còn đang rửa bát. Bà Trần ngồi trong nhà đóng đế giày, nhìn thấy Hứa Nam Nam trở về, lập tức gọi với vào nhà bếp: "Quế Hoa, Nam Nam về rồi."
Tống Quế Hoa bước ra từ nhà bếp, nhìn thấy quả nhiên Hứa Nam Nam đã vào sân nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận