Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 271

Ngay cả những người quản lý khu mỏ cô ta còn sợ, huống chi là người nhà nước, vì vậy cô ta vội vàng đi theo Hứa Kiến Sinh lên xe.
Nhưng khi chuẩn bị rời đi thì hung ác trừng mắt nhìn con gái.
Việc lần này, tất cả đều tại lỗi của con nhỏ này, đã không xử lý tốt còn làm cho bọn họ bị nhục nhã như vậy.
Hứa Nam Nam nhìn cô ta rồi cười cười, nụ cười đó khiến Lý Tĩnh nhìn có chút sợ.
Trở lại khu nhà của nhân viên mỏ, Lý Tĩnh vẫn còn đang ấm ức, cảm thấy mình bị Hứa Nam Nam lừa, làm mất mặt.
"Không được, một lát tôi nhất định phải tới mỏ hỏi chuyện này."
Hứa Kiến Sinh không nói, hắn ta cảm thấy rất đau đầu. Hắn ta không trách con gái, còn cảm thấy vợ bây giờ càng ngày càng phiền toái, ồn ào.
Chuyện lần trước Lưu Xảo vào thành phố, hắn ta không tin không liên quan đến cô vợ này.
Xe vừa tới cửa, định dọn đồ, nhưng lại phát hiện trước cửa đặt rất nhiều đồ đạc, bên trong có một vài nam thanh niên và một số bé gái đang dọn đồ đạc.
Hai người ngay lập tức choáng váng.
Mấy người Lý Tĩnh vừa rời đi, Hứa Nam Nam với ông Vu đã bàn bạc, sẽ sửa chủ hộ của căn nhà này thành ông Vu.
Trước kia cô muốn mua nhà, chuyển hộ khẩu ra khỏi mỏ, là có thể độc lập lập hộ rồi sau đó sẽ đón Tiểu Mãn qua. Nhưng bây giờ xem ra là cô quá ngây thơ rồi, không phải là cô nói không quan tâm nữa thì người ta thực sự sẽ không đến tìm cô. Dù gì cô cũng không thiếu chút lương thực cung ứng ấy cho Tiểu Mãn, cứ để Tiểu Mãn sống ở thành phố, còn hộ khẩu thì ở quê. Cũng chẳng cần lương thực của sáu người bên ấy, cô cũng nuôi được Tiểu Mãn. Đợi sau này Tiểu Mãn thi tốt, có một công việc chính thức hay thi đại học đều được. Đến khi ấy hộ khẩu đương nhiên cũng sẽ chuyển đến thành phố.
Hứa Nam Nam nói cho ông Vu cách nghĩ này của mình.
Ông Vu trầm mặc một hồi lâu, nét mặt đấu tranh vài phần: "Việc này vốn dĩ ông muốn muộn một chút mới nói, nếu không thì người ta sẽ nghĩ chúng ta thừa nước đục thả câu. Nam Nam à, hay là cháu với Tiểu Mãn chuyển nhượng nhà bọn ông đi, coi như là nhận nuôi."
"Ông Vu, ông nói muốn cháu với Tiểu Mãn đến nhà họ Vu sao?"
"Khà khà, ông cũng chỉ nói như vậy, cháu với Tiểu Mãn có thể cân nhắc xem. Có điều, ông cũng thành thật với cháu, ông với bà Vu của cháu sớm đã có suy nghĩ này. Ông bà không có con cháu, theo cách nói của quê cháu thì chính là tuyệt hậu. Những năm gần đây bà Vu không được khỏe cũng là vì nỗi lòng này. Hai chị em cháu sống với chúng ta cũng tốt, ông bà rất thích các cháu. Nếu như có thể nhận hai cháu làm cháu gái, vậy thì sau này nhà họ Vu bọn ông cũng không còn gì phải lo lắng nữa rồi."
Ông Vu xúc động nói, giọng ông ấy có chút nghẹn ngào.
"Nếu như hai cháu không muốn... Ông bà cũng không ép buộc." Ông ấy cũng biết rằng chẳng có mấy người có thể chấp nhận việc thay đổi tổ tiên.
"Ông Vu, chúng cháu đồng ý." Hứa Nam Nam nghiêm túc nói. "Hoàn cảnh của cháu và Tiểu Mãn ông cũng biết rồi, chẳng có một ngày được sống yên ổn, ông bà có thể nhận chúng cháu thì sau này bọn họ cũng chẳng có tư cách gì đến tìm chúng cháu nữa."
Người nhà họ Hứa như vậy, cô từ lâu đã không coi bọn họ là người thân nữa rồi. Vì vậy việc nhận nuôi này, đối với cô sao cũng được. Hơn nữa, kiếp trước cô là một đứa trẻ mồ côi, kiếp này cũng gần giống vậy, chỉ là có thêm một Tiểu Mãn mà thôi.
Bây giờ có thêm hai người thân nữa, dù cho chỉ là nhận nuôi cô cũng đồng ý. Sau này cô sẽ có người lớn quan tâm mình.
"Có điều về phía Tiểu Mãn, buổi tối cháu sẽ nói với em ấy thử. Em ấy không ở nhà, cháu cũng không thể đồng ý thay em ấy được."
"Được rồi, được rồi, cần phải suy nghĩ kỹ, đây là việc lớn mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận